Bắc Tống Phong Lưu

Chương 715 : Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ (trung)

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


Mọi người nhìn thấy Phong Nghi Nô và Thái Kinh đi cùng nhau, trong lòng không khỏi thương tiếc. 



Lão già chết tiệc này cũng tới góp vui sao? Lão còn nhìn Phong Nghi Nô thật dâm đãng, khiến người ta căm phẫn. Trong lòng Lý Kỳ khinh bỉ nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ kinh ngạc: 



- Thái sư, tại sao đại nhân cũng tới đây? 



Hắn vừa nói khiến mọi người nhìn Phong Nghi Nô cũng bừng tĩnh, hành lễ nói: 



- Tiểu nhân (chất nhi) tham kiến Thái sư (Thái bá bá).- Miễn lễ, miễn lễ ở nơi này các vị không cần đa lễ. 



Thái Kinh khoát tay, hướng lầu một nơi có Lý Kỳ cười nói: 



- Từ khi ngươi ra truyện Anh Hùng Xạ Điêu, lão phu cứ cách năm ngày lại đến một chuyến, thật sự ngươi viết rất hay. 



- Thái sư quá khen. 



Lý Kỳ chắp tay hướng Phong Nghi Nô cười nói: 



- Phong nương tử không ngờ cô vì truyện Anh Hùng Xạ Điêu mà đến đây. 



Phong Nghi Nô nhẹ lắc đầu nói:- Chính Thái sư mời ta đến. 



Thái Kinh gật đầu: 



- Đúng vậy, Phong Nghi Nô đích thật chính lão phu mời nàng tới, tuy nhiên đều tại ngươi. 



Lý Kỳ sửng sốt nghi ngờ nói: 



- Thái sư nói vậy là có ý gì? 



Thái Kinh cười ha hả nói: 



- Mới sáng sớm hôm nay lão phu đã tới Túy Tiên Cư rồi, vì muốn xem nội dung tiếp theo sẽ thế nào nhưng khi đọc qua một nửa lão phu bị câu Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ hấp dẫn, kỳ thật đây là bài thơ Đỗ Mục mà lão phu yêu thích nhất, lúc ấy lão phu muốn tìm ngươi hỏi nhưng lão phu cũng biết hiện tại ngươi có nhiều chuyện cũng không muốn quấy rầy ngươi, đột nhiên lão phu nghĩ đến Phong nương tử cũng có phần tham dự nên phái người mời nàng đến đây, hỏi xem nàng đã từng xem qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ chưa, nhưng Phong nương tử chưa có, may mắn đúng lúc ngươi tới đây, đúng lúc có thể cho lão phu dùng. 



Mẹ nó chứ, đồ vật, món ăn trong chuyện xưa mà cũng tin tưởng được, Lý Kỳ làm vẻ khó khăn nói: 



- Thái sư thật sự nghĩ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao? 



Thái Kinh gật đầu nói:- Không lẽ không có sao? 



Lại có người reo lên: 



- Chúng ta đang nghĩ cách nếm thử. 



Hồng Thiên Cửu sợ thiên hạ bấn loạn nên ồn ào nói: 



- Đúng thế, chính là đại ca, ngươi cũng đừng cất giấu nữa mau bộc lộ tài năng để chúng ta mở mang tầm mắt đi. 



Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười nói: 



- Kỳ thật ta cũng muốn nếm thử.Lý Kỳ buồn bực nói: 
Lý Kỳ cười nói: 



- Để các ngươi làm một lần cho biết, tốt lắm trời không còn sớm nữa các ngươi nhanh đi đi, không cần để ý đến ta. 



Không thể không nói món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm khó Lý Kỳ, hắn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu rõ ràng, hơn nữa lại cảm giác đầu choáng váng. Lúc này ăn cơm trưa xong hắn ra sau viện ngủ, sau tỉnh lại lại vào bếp, nhìn đông nhìn tây, nhìn thứ gì cũng chán. 



Đám người Ngô Tiểu Lục cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không dám quấy rầy hắn, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.Thời gian hai ngày trôi qua, người đến đều đông đủ, lúc này đến đây đều chứng tỏ họ muốn thưởng thức món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, điều này không thể không tăng áp lực cho Lý Kỳ. 



Hiện giờ trong phòng bếp chỉ còn lại Lý Kỳ, còn bọn người Ngô Tiểu Lục làm lụng cả ngày mệt mỏi, tạm thời Lý Kỳ không cần hỗ trợ, trước tiên cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại mình hắn trong bếp. Hắn đứng dựa lưng vào bếp hai mắt ngơ ngác nhìn khối đậu hủ trắng nõn trên bàn. 



Cốc cốc cốc. 



Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa làm Lý Kỳ như bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần đứng nơi đó, đó không ai khách chính là Phong Nghi Nô, hắn ngạc nhiên ồ lên một tiếng nói:- Phong nương tử? Cô cô...Sao cô còn chưa đi? 



Phong Nghi Nô đi đến nói: 



- Ta vốn đã đi về nhưng trong lòng muốn biết món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nên tới đây xem ngươi chế biến thế nào. 



Lý kỳ cười khổ một tiếng lắc đầu, tay hướng bàn chỉ. 



Phong Nghi Nô nhìn theo ngón tay của hắn, bất giác sửng sốt giật mình nói: 



- Cái này là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao? 



Nhưng nhìn thấy bên cạnh bàn có lò lửa lớn, trên bàn có một mâm đặt đậu hủ trắng bóng, không chỉ trắng sáng mà nó còn có hình dạng như trứng chim. 



Hình tượng món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Hoàng Dung trong truyện trong phút chốc đổ ầm ầm, kèm theo sự thất vọng trong lòng Phong Nghi Nô. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa thất vọng không chỉ vẻ ngoài của món ăn mà còn không thể tin được món ăn khó coi như vậy lại được làm từ tay Lý Kỳ. 



Lý Kỳ dường như thấu hiểu được tâm tư của nàng, cười nói: 



- Cô đừng hiểu lầm, món này không phải ta làm đâu là Lục tử làm đấy kết quả dù có đói bụng y cũng không ăn nổi, chỉ có hai mươi viên minh châu là không giống còn lại đều khá giống. 



Lông mày đen của Phong Nghi Nô nhăn nhó nói:- Đúng vậy, ta còn nhớ rõ trong sách có viết như vậy "Trước tiên mang một chân giò hun khói khoét hai mươi bốn lỗ, mang đậu hủ tạo thành hai mươi bốn tiểu cầu để vào đó, kẹp trong chân giò hun khói chưng lên, khi chưng chín chân giò có màu tươi ngon, đậu hủ đông lại, chân giò lại vứt bỏ không ăn nhưng Hoàng Dung đã mang cho Hồng Thất Công, Hồng Thất Công có thể không ăn sao? Hơn nữa vì sao huynh không tự mình làm chẳng lẽ huynh không biết làm? Điều này không thể nào, chẳng phải truyện này do huynh viết sao? 



Xin đấy, Kim gia gia hắn không lừa được, thật đúng là gây nghiệp. Lý Kỳ cười ngượng nói: 



- Lời này cô nói cũng không sai, nhưng dù sao cũng là viết truyện, chỉ theo đuổi ý cảnh hơn nữa trong truyện công phu là mục tiêu chính bằng không ta viết quyển nấu ăn rồi.Phong Nghi Nô che miệng cười khúc khích: 



- Vậy cũng tốt. 



Lý Kỳ trợn mắt nói: 



- Nếu cô muốn nhìn thì cô tự viết đi. 



Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ có vẻ buồn bực, lập tức không cười nữa nghiêm mặt nói: 



- Nói như thế món ăn này ngươi chưa nghĩ ra, ngươi cũng chưa làm qua món này đúng không?Lý Kỳ cũng không giấu diếm nàng, thoáng gật đầu: 



- Cũng có thể nói như vậy.