Bắc Tống Phong Lưu

Chương 76 : Hẹn nhau ra thành

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Bạch Thiển Dạ vừa rời đi không bao lâu, Ngô Phúc Vinh liền trở lại. Ông ta nói với Lý Kỳ, chuyện đặt hàng đậu hũ đã thương lương xong. Hơn nữa còn đơn giản hơn so với tưởng tượng. Bởi vì Thái viên ngoại đã thuê mấy người xay bột làm từ trước. Mà Trương Tam cũng ở trong đó. Cho nên cho dù ngày mai giao hàng cho Trương viên ngoại cũng không thành vấn đề.



Lý Kỳ nghe xong, mỉm cười nói: - Xem ra Thái viên ngoại đúng là phúc tinh của cháu.



Thái Mẫn Đức là phúc tinh?



Lời này cũng chỉ có Lý Kỳ mới dám nói.



Ngô Phúc Vinh dở khóc dở cười, lắc đầu hỏi: - Vậy cậu tính toán kéo dài bao lâu?



Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ: - Một tuầnÀ bảy ngày. Dù sao Dương Lâu tồn tại ở thành bắc lâu như vậy, đâu có thể dễ dàng suy sụp. Tuy nhiên chú phải nói cho phu nhân, sau khi đàm phán xong, phải ký kết khế ước với Trương viên ngoại. Xác định số lượng và giá cả. Còn bảo y phải giao trước một khoản tiền thế chấp.



- Ừ, lão hủ nhớ rồi. Ngày mai lão hủ sẽ tới phủ một chuyến.



Ngô Phúc Vinh gật đầu, bỗng nhớ tới cái gì đó, vội nói: - Lý công tử, phu nhân còn dặn lão hủ hỏi cậu, khi nào thì Túy Tiên Cư khai trương?



- À, cháu đang chuẩn bị nói việc này. Lý Kỳ đáp.



Ngô Phúc Vinh vui vẻ, nói: - Cậu dã chọn ngày lành rồi à?



- Ngày giờ chưa vội bàn tới.



Lý Kỳ phất tay đáp: - Cháu nghĩ trước tiên nên trang hoàng Túy Tiên Cư như thế nào.



Hai mắt Ngô Phúc Vinh hiện lên tia thất vọng, nói: - Lý công tử, tiệm của chúng ta không có nhiều tiền vốn lắm. Việc này có nên để sau cùng không?



Tổng tiền vốn hiện tại của Túy Tiên Cư là hai nghìn xâu, đều là số tiền lợi nhuận được từ việc bán chao. Đối với một quán ăn lớn mà nói, số tiền này đúng là không nhiều.



Lý Kỳ biết Ngô Tiểu Lục là người cẩn thận tiết kiệm, bởi vậy kiên nhẫn giải thích: - Nếu chúng ta muốn khai trương lại lần nữa, thì phải tạo cho khách hàng một cảm giác mới, cảm giác hứng khởi. Để cho bọn họ biết rằng, Túy Tiên Cư hôm nay không còn là Túy Tiên Cư ế ẩm như lúc trước. Cho nên việc trang trí là điều bắt buộc, không thể thiếu. Tuy nhiên, chú cứ yên tâm, cháu chỉ muốn trang trí đơn giản thôi. Không tốn bao nhiêu tiền.




- Vâng.



Ngô Tiểu Lục vội vàng đưa cái nón rách một góc cho Lý Kỳ.



Lý Kỳ nhận lấy cái nón, phong độ bóp đỉnh nón, hai chân đập vào bụng lừa, kêu lên: - Go, go!



Con lừa nhỏ thở phì phò vài tiếng, liền chậm rãi đi về phía trước.



Trần A Nam nhìn bóng lưng dần xa của Lý Kỳ, hướng Ngô Tiểu Lục hỏi: - Lục Tử, trước kia Lý ca đã từng cưỡi ngựa?



Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Sao ta biết. Tuy nhiên ta dám khẳng định, huynh đấy chưa từng cưỡi lừa bao giờ.



Lý Kỳ cưỡi con lừa nhỏ, lung lay đi tới cửa Vọng Xuân. Đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy thân ảnh của Bạch nương tử đâu cả.



"Không phải chứ? Chẳng lẽ cô nàng kia cố ý cho mình leo cây."



Đang lúc Lý Kỳ không yên bất an, thì bỗng có một cỗ xe ngựa đi tới, vừa vặn đỗ ở bên cạnh hắn. Lý Kỳ bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống lưng lừa. Còn chưa nhìn, đã há miệng mắng: - Cái beep! Con mẹ ngươi có biết lái xe hay không? Không thấy ta đang ở đây sao? Hắn ghét nhất là những kẻ làm trái với luật giao thông. - Người thì ta không nhìn thấy, nhưng ta lại nhìn thấy một đầu lừa. Trên xe ngựa chợt vang lên một giọng nói thanh thúy.



Ủa? Nghe giọng có vẻ quen quen! Lý Kỳ nghiêng người, nhìn lên chiếc xe. Chỉ thấy một tiểu cô nương chính đang cười mỉm nhìn hắn.



Tiểu cô nương này chính là nha hoàn Hạnh Nhi của Bạch Thiển Dạ. Bên cạnh nàng là một xa phu già đầy nếp nhăn trên trán.



"Mịa! Lại là nha đầu thối kia. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà" Lý Kỳ cười lạnh nói: - Ơ, tưởng ai, hóa ra là Hạnh Nhi cô nương. Nói xong, lại hướng con lừa nhỏ, nói: - Huynh đệ được lắm. Bao nhiêu người như vậy, mà trong mắt Hạnh Nhi cô nương chỉ có một mình mày. Ngay cả một người đẹp trai như ta, nàng cũng không đếm xỉa tới. Xem ra diễm phúc của mày thật là sâu a!



Hạnh Nhi hơi sững sờ, lập tức phản ứng, hai mắt trợn tròn, chỉ vào Lý Kỳ, vừa định lên tiếng mắng, thì trong xe lại vang lên một giọng nói êm ái dễ nghe: - Trong số biển lừa mênh mông, Lý công tử lại chọn đúng con lừa này. Chắc hẳn đã chung tình với nó. Nha hoàn của ta sao dám đoạt người tình của công tử. Hơn nữa, con lừa này là một con lừa cái. Cùng với công tử quả thật là một đôi trời sinh.



Hạnh Nhi vừa nghe, lập tức đổi giận thành vui, đắc ý nhìn Lý Kỳ.