Bắc Tống Phong Lưu

Chương 721 : Con mẹ nó! Đóng phim!

Ngày đăng: 07:31 30/04/20


hương 721: Con mẹ nó! Đóng phim!



Tiệm bánh ngọt ở phía tây thành, cách xa quán rượu, sòng bạc. Tuy hiện giờ phía đông và nam là nơi phồn hoa nhất thành Biện Kinh, nhưng có thể đoán được, không bao lâu nữa, phía tây thành sẽ vượt qua.



Khi Lý Kỳ và Mã Kiều vừa tới con đường chính dẫn đến tiệm bánh ngọt đã thấy Lỗ Mỹ Mỹ đang dỡ hai bao tải to ngật ngưỡng từ trên xe lừa xuống.



Vẫn còn khá, vừa thấy vậy, Mã Kiều gào lên: - Sư muội, ta tới giúp muội!



Lý Kỳ còn chưa hiểu đầu đuôi, chợt thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, Mã Kiều đã phóng ngựa chạy được hơn mười mét. - Con mẹ nó! Quá khoa trương đi!Đến khi hắn vào đến cửa nhà bánh đã nhìn thấy thân hình gầy gò của Mã Kiều nghiêng nghiêng khiêng hai túi bột mì bước nhanh vào trong tiệm, sắc mặt vô cùng hưng phấn.



Ban đầu Lỗ Mỹ Mỹ còn muốn ngăn y lại, nhưng thấy Lý Kỳ đến vội vàng hành lễ: - Sư phụ.



Lý Kỳ ừ một tiếng, nhìn theo bóng lưng của Mã Kiều, cười hỏi: - Khi sư ca của ngươi làm việc cho ta, có lẽ chưa từng chủ động như vậy. Thực sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh.



Lỗ Mỹ Mỹ nghiêm túc phản đối: - Chuyện đó chắc chắn không thể nào.- Hả? Sao ngươi nói chắc chắn như vậy?



- Sư ca ta làm người thế nào ta rất rõ, nếu huynh ấy đã đồng ý giúp sư phụ, thì chỉ cần chuyện sư phụ bảo huynh ấy làm không phạm vào nguyên tắc của huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ dốc hết sức mà hoàn thành. Nói thêm một câu không khiến cho người khác vui mừng, nhưng sư ca của ta thực sự là người tốt.



Lý Kỳ cười ha hả: - Ngươi thực sự rất hiểu sư ca của ngươi đấy. Nhưng Thất nương không phái người tới giúp ngươi sao? Sao việc nặng nhọc thế này cũng phải tự làm?



Lý Kỳ đã quyết định giao tiệm bánh ngọt cho Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận, cho nên có thể nói hai nàng chính là bà chủ của tiệm bánh, công việc này đương nhiên không phải việc bà chủ phải làm.- Chuyện này không liên quan tới Bạch nương tử. Bạch nương tử đã thu xếp đầy đủ nhân sự tới giúp chúng ta, chỉ là ta rất khỏe, để ta làm cũng nhanh hơn.



Tính tình của nàng cũng không khác Mã Kiều là mấy, cũng là một người ngay thẳng, hơn nữa, lại là người chỉ xem việc không xem người. Việc nàng cảm thấy mình làm thích hợp hơn người khác, tại sao không tự mình làm? Điểm duy nhất nàng khá hơn Mã Kiều một chút là hiểu được một phần đạo lý đối nhân xử thế và khiêm tốn, biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Còn Mã Kiều kia, luôn là kẻ nghĩ gì nói đó không quan tâm đến cảm nhận của người khác.



Lý Kỳ cười gật đầu: - Ngươi nói cũng khá có lý, nhưng ngươi là một bà chủ, cần phải học cách dùng người. Nếu ta cũng giống ngươi, việc gì cũng tự mình làm, ta đã sớm mệt chết đi rồi.Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu: - Vâng.



- Đi thôi, vào trong xem một chút.



Hai người vào trong. Cảm giác đầu tiên là sạch sẽ sáng sủa và không trang trí nhiều, rất đơn giản, màu trắng là chủ đạo, đằng trước là một quầy lớn, sau lưng là phòng bếp, hơn nữa, phần lớn bàn trong tiệm bánh cũng chỉ có hai người ngồi, trên lầu hai cũng chỉ có thể có bốn người ngồi. Lý Kỳ sắp xếp như vậy cũng vì hắn hy vọng ngày khai trương tiệm bánh sẽ không huyên náo như Túy Tiên Cư, khách nhân có thể an tĩnh nhấm nháp các vị bánh.



- Lý đại ca, sao ngươi lại đến đây?Lúc này Trương Nhuận cũng từ trong đi ra, thi lễ một cái, tò mò hỏi.



Sực nhớ ra mục đích mình tới đây, Lý Kỳ đáp: - Ồ, hôm nay ta đến chỉ có một việc thôi, là dạy các ngươi làm pizza



Cả hai nữ nhân đều sửng sốt.



Cũng phải, ngày pizza các nàng cũng không tới Túy Tiên Cư. - Chúng ta xuống bếp rồi nói tiếp.



- Vâng.
Lý Kỳ cười ha hả: - Hy vọng nhân vật này sẽ khiến cho cô thích.Phong Nghi Nô lắc đầu: - Cũng không thể chắc chắn.



Lý Kỳ vội hỏi: - Vì sao cô chắc chắn như vậy? Ta nói thật, bản thân cuốn sách này đã có nội dung, hơn nữa nhân vật chính là một người đàn ông si tình, cả đời vì tình, đến chết cũng không đổi, vì tình mà đứt chân đứt tay cũng không tiếc.



Phong Nghi Nô cười khúc khích: - Trên đời nào có người như vậy. Nàng đứng dậy, nói: - Hiện giờ sắc trời đã tối, chúng ta vẫn nên về sớm một chút đi.



- Được rồi, vấn đề cuối cùng, cô không thích Hồng Thất Công chứ?- Ngươi muốn chết à?



- Chỉ là đùa thôi, đừng coi là thật, đừng coi là thật!



Vừa đi vừa nói, hai người đã ra đến cửa học viện, một cơn gió đêm lướt qua. Giờ đã qua canh ba, trên đường, gần như một bóng quỷ cũng không thấy, chỉ một mảnh tối như mực. Thấy Phong Nghi Nô chỉ mang theo một đèn lồng cho mình, mà nha hoàn Nhu Tích cũng không thấy, Lý Kỳ tò mò hỏi: - A? Nha đầu Nhu Tích đâu rồi?



- Ta đã sớm cho nó về trước rồi.



Thực ra từ khi đến học viện, nàng cũng rất ít khi đưa Nhu Tích đi theo. Dù sao mình đến đây cũng là để làm lão sư, không phải đến để hưởng thụ, trên lớp còn có nha đầu hầu hạ còn ra gì nữa?



- Vậy cô tự đi về à?



Nàng gật gật đầu: - Nơi này cũng không xa nhà ta lắm.



Lời này nàng nói cũng không phải khách khí, học viện Thái sư ở ngõ Điềm Thủy thứ nhất cách ngõ Du Lâm nhà nàng cũng chỉ vài bước chân, đi đường chắc cũng chỉ mất chừng một khắc.



Nhưng Lý Kỳ không yên lòng. Dù sao nữ nhân đã lớn rồi, đi tới đâu cũng nguy hiểm: - Vậy ta đưa cô về.- Không cần đâu, ngươi nên về sớm một chút đi.



- Không sao. Thực ra ta đưa cô về, rồi cô cũng có thể đưa ta về.



- Hả?



- Ha ha, cảnh tối lửa tắt đèn thế này, cưỡi ngựa cũng không an toàn, vẫn nên ngồi xe ngựa an toàn hơn.



Phong Nghi Nô nghe vậy, vừa bực vừa buồn cười, thì ra muốn đi nhờ xe ngựa của mình, bèn gật gật đầu: - Vậy cũng tốt.



Vì thế hai người đi bộ đến ngõ Du Lâm.Khi hai người ra khỏi đầu ngõ Điềm Thủy, Lý Kỳ chợt thấy hơi lạnh gáy, bình tĩnh nhìn lại, mơ hồ thấy ngoài ngõ có bốn người đang đứng, ai cũng cầm một cây đại đao trong tay.



Không phải ảo giác chứ? Mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, Lý Kỳ không nói hai lời, vội kéo Phong Nghi Nô quay người bỏ đi, còn chưa đi được hai bước đã nghe có tiếng bước chân, chỉ thấy đằng sau xuất hiện mấy bóng người, trong ánh trăng mờ mờ cũng thấy bọn họ đều mặc dạ hành y, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lạnh lùng.



Con mẹ nó! Đóng phim à?