Bắc Tống Phong Lưu

Chương 734 : Thiếu thốn nhân tài

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Ngày Pizza năm nay tổ chức rất thành công, từ bánh Pizza đến bánh ngọt rồi lại đến Hỏa thiêu băng sơn khiến khách hành no nê thỏa mãn, chỉ hận ngày mai không thể tiếp tục được như vậy. 



Đặc biệt là sự xuất hiện của kem, khiến người ta rung động mãi không thôi. 



Thực ra kem đã xuất hiện từ thời Tống nhưng đó cũng chỉ là loại kem cổ nhất mà thôi, ngoài nhiệt độ thì tương đương, còn những thứ khác thì chỉ chạy theo sau. 



Có thể dự đoán trước là, sự xuất hiện của kem chắc chắn sẽ mang đến cho Túy Tiên Cư một món lợi nhuận kếch xù trong mùa hè năm nay. 



Ngày thứ 2, cuối cùng bánh ngọt bơ cũng xuất hiện.Nhưng để bảo quản được bánh ngọt, cho nên bánh ngọt cỡ to một chút, Lý Kỳ áp dụng phương pháp tiêu thụ đặt hàng. Nói cách khác là trước tiên khách phải đặt hàng, còn phải đặt cọc một nửa số tiền mới có được bánh ngọt. Ví dụ như bánh ngọt sinh nhật, Nhu tình mật ý, Bảo vệ. 



Bởi vì 3 loại bánh này thường dùng để tặng, vì vậy mọi người cũng không có ý kiến gì. 



Cùng lúc đó, phòng bánh ngọt cũng cho ra những loại điểm tâm nhỏ, cung cấp bánh cho khách hàng có thể hưởng thụ ngay tại phòng bánh, đủ cả loại hương vị hoa quả, khẩu vị phong phú khiến người ta hoa cả mắt cung cấp không xuể. 



Nhưng nếu có tiền thì chọn cũng không phiền lắm, ví dụ như Tứ tiểu công tử, từ sáng mấy ngươi họ đã cử người đi nhận chỗ, bây giờ đủ loại màu sắc trên bàn, cánh đẹp ý vui, ngoài phải đặt hàng bánh ngọt ra thì cho dù là sản phẩm bánh ngọt mới nào ra lò bọn họ cũng nhìn thấy trên bàn của họ. 



Cho dù Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội mang một đôi mắt gấu-mèo, cho dù đêm hôm qua hai người họ thức đến tận khuya, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống, họ ăn còn ngon hơn cả người khác. 



Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ. 



Từ sáng đến tối, tiệm bánh ngọt khách đến ăn vẫn chật như nêm cối, đơn đặt hàng vượt xa con số mà Lý Kỳ mong đợi, cũng làm cho tiệm bánh thiếu nhân lực nghiêm trọng. 



Không còn cách nào khác, giữa trưa Bạch Thiển Dạ phải bảo Tào đại nương dẫn người đến giúp, qua hai ngày này sẽ nghĩ cách khác. 



Tiệm bánh ngọt đông như trẩy hội, đám chưởng quầy cũng thèm muốn, đến đám chưởng quầy của cửa hàng Liên Tỏa cũng đều đổ về tập đoàn Túy Tiên Cư, hy vọng có thể được chia một bát canh. 



Nhưng lại bị Bạch Thiển Dạ từ chối, đây là nàng tiếp thu ý kiến của Lý Kỳ. Bởi vì bây giờ hắn không còn đủ khả năng để sản xuất bánh ngọt trên quy mô lớn, nhân sự cũng rất thiếu. Nếu để bánh ngọt đến cửa hàng Liên Tỏa thì lượng tiêu thụ sẽ tăng gấp bội, đến lúc đó sẽ xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu. 



Đúng lúc cơn lốc bánh ngọt đang quét ngang qua Biện Kinh, Lý Kỳ lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt của mọi người.Nhưng mọi người sớm đã thành quen, đến kẻ lỗ mãng như Cao Nha Nội cũng còn biết lúc này chắc chắn là không thể tìm thấy Lý Kỳ, cũng may là hôm qua Lý Kỳ đã đồng ý với đơn đặt hàng của y rồi. 
Lý Kỳ thở dài nói: - Cho nên chuyện này ta vẫn chưa nhắc đến, thực ra phải nói đến phu nhân khá thích hợp, nhưng nàng ta hình như không muốn kinh doanh, cho nên ta cũng không miễn cưỡng. 



Thực ra hắn đã sớm nhận ra Túy Tiên Cư thiếu thốn nhân tài, nhưng thiếu người giỏi không có nghĩa là không có ai. Mà Túy Tiên Cư đã vượt qua giai đoạn phát triển, không nói đến vấn đề tín nhiệm, thời đại này nhân tài chưa chắc đã đảm nhiệm được công việc của Túy Tiên Cư, đây cũng là hậu quả mà hắn đã phát triển Túy Tiên Cư quá nhanh. Vì các quan niệm đều do hắn nói ra, tất cả cũng chỉ vây quanh cái quan niệm tiên tiến của Túy Tiên Cư, mà hắn thì không biết quan niệm của người trong thời đại này, nhân viên cấp thấp cũng cẩn phải hiểu, bảo gì làm nấy là được. Nhưng hiện tượng này lại không ai áp dụng, một khi dời người cầm lái là hắn ra, thì Túy Tiên Cư sẽ lâm vào sóng to gió lớn, thuyền lá nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật. 



Cho nên ngay từ đầu hắn đã rất chú trọng đến vấn đề bồi dưỡng nhân tài, thậm chí hắn hi vọng có thể bồi dưỡng được ngay từ những người của Túy Tiên Cư. Trong thời gian cần bồi dưỡng nhân tài hiện tượng này là không thể tránh khỏi, cho dù việc xuôi nam bị ngăn cản thì hắn cũng phải chờ đợi, cũng may là hắn còn khá trẻ vẫn có thể đợi được.- Thực ra ta đã có một người để chọn. 



Tần phu nhân đột nhiên mở cửa phòng làm việc ra, nhưng không chỉ có nàng ta mà còn cả mẹ nàng ta nữa, người vừa rồi nói chuyện là Vương phu nhân. 



Mịe nó, Ông đây đang lúc đau đầu, phu nhân còn giam mình trong phòng làm việc, kết quả đừng nói đến giường ngủ chứ nhìn cũng chưa được nhìn, lại còn bị rình trộm, thật đúng là tiền mất tật mang. 



Lý Kỳ ngẩn người ra, liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, như muốn nói sao vừa rồi không nói Vương phu nhân cũng đến. 



Bạch Thiên Dạ thè nhẹ cái lưỡi thơm tho ra, rõ ràng là nàng biết nhưng chỉ là quên thôi.Từng động tác của nhỏ của hai người đã lọt vào tầm mắt của Vương phu nhân, bà ta cười nói: - Thật xin lỗi, ta vừa mới chuẩn bị về nhưng nghe hai người nói chuyện lại không muốn quấy rầy 2 người, đang lúc do dự thì lại nghe thấy hai người nói chuyện chứ cũng không cố ý. 



Bà do dự cũng đủ lâu đấy. Lý Kỳ thầm mắng một câu nhưng ngoài miệng lại nói: - Đâu có, đâu có, bá mẫu quá khách sáo rồi, thực ra chúng cháu cũng không nói chuyện gì mà người khác không thể nghe được. 



Vương phu nhân cười gật đầu nói: - Vừa rồi nghe cậu nói muốn để cho Dao Nhi đến làm kế toán, cho dù ta đồng ý ta cũng thấy không ổn Không sai, Dao Nhi đúng là trong lĩnh vực này không thua kém bất kỳ kẻ nào, nhưng dù sao nó cũng là con gái chỉ sợ có lúc không đủ khả năng.Rốt cuộc là bà ta muốn nói gì? Lỳ Kỳ ngại ngùng nói: - Bá mẫu nói rất đúng, cháu sẽ đi tìm người khác. 



- Không cần, thật ra ta đã có một người thích hợp rồi. 



Tần phu nhân nhăn mày lại hơi há mồm nhưng vẫn nhịn được. 



Hắn ồ lên một tiếng: - Không biết bá mẫu nói ai, cháu có quen không? 



Vương phu nhân cười nói: - Trịnh gia Nhị Lang. 



Hóa ra là bà muốn cho Trịnh Dậy hưởng lộc quan.