Bắc Tống Phong Lưu

Chương 737 : Nụ cười khuynh thành

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


- Cốc cốc cốc! 



Lý Kỳ đứng trước của Tần phủ với vẻ mặt lo âu, ra sức đấm vào cửa, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó. 



Một lát sau, cửa chính mở ra, thấy Trần đại nương mở cửa Lý Kỳ vui vẻ nói: - Đại nhân, cuối cũng ngài cũng quay về. 



Lý Kỳ không đợi bà ta nói hết liền vội đi vào nói: - Phu nhân đang ở đâu? 



- À, phu nhân ở hoa viên.Trần đại nương vừa dứt lời Lý Kỳ liền lao thẳng về hoa viên. 



- Ôi, ôi, ôi đại nhân, chuyện đó. 



Hình như Trần đại nương muốn nói gì đó nhưng Lý Kỳ đã đi ra mất rồi. 



Hôm nay lòng Lý Kỳ nóng như lửa đốt, cho dù cho hắn thêm 1 cơ hội nữa, hắn cũng không ngờ Tần phu nhân lại làm như vậy, hơn nữa dường như chuyện còn chưa bến bước nghiêm trọng, hắn đã cừa kinh sợ vừa tức giận. 



Hoa viên của Tần phủ không lớn nhưng là chỗ mà Tần phu nhân thích nhất. Tất cả hoa trong này là do tự tay nàng trồng, cho nên Tần phủ cũng có một quy định bất thành văn là bình thường nếu không được sự cho phép của Tần phu nhân, thì không ai được vào hoa viên. Dù Lý Kỳ có vào đó một lần, nhưng cuồi cùng vẫn bị Tần phu nhân ban cho hai chữ "thô lỗ" mà phải ra ngoài. 



Vừa mới đi vào trong hoa viên, Lý Kỳ đã lờ mờ nhìn thấy bóng người đứng trong đình, một cái váy áo Bắc Tống dài rộng cũng không làm mất đi dáng người tuyệt đẹp, không cần hỏi ai cũng biết đó là Tần phu nhân. 
- Tại sao muội không nói với huynh, lần đầu tiên muội thua Lý tỷ tỷ muội đã nói với huynh là muội không sao, muội thấy rất vui nhưng huynh thì sao chứ? Huynh tin không? Huynh cho rằng muội cố tình làm ra vẻ thoải mái để cho huynh xem, ngược lại huynh an ủi muội hết mức. Còn nữa, sau đó huynh lại rủ muội đi chơi, lẽ nào muội lại nói với huynh muội không muốn ra ngoài? Dù huynh hiểu thật e rằng huynh cũng không từ bỏ sở thích của mình, từ bỏ đám bạn tốt của huynh, nếu như thế thật, chắc chắn đổi lại là bất cứ ai cũng đều không yên tâm. 



Trịnh Dật ngây người một lúc lâu rồi thở dài tự giễu nói: - Uổng công trước kia ta còn tự cho mình đúng, hóa ra ta hồ đồ như vậy. 



Tần phu nhân tự nói: - Càng về sau, cha chồng và cha của Lý tỷ tỷ đấu tranh gay gắt trên triều đình, đấu đến mức ngươi sống ta chết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến muội. Lúc đó Lý tỷ tỷ từng nhiều lần đi nhờ cha chồng của nàng giúp đỡ, nhưng đổi lại là sự giận giữ hoặc là trốn tránh không gặp của cha chồng. Còn Triệu tiểu tướng công cũng không giúp tỷ ấy, đúng lúc Lý tỷ tỷ tuyệt vọng tìm đến muội, đã nói hết nỗi lòng của tỷ ấy. Về sau tỷ ấy cũng không dám đến đây nữa, tỷ ấy sợ liên lụy đến nhà muội, còn cha muội cũng không chào đón tỷ ấy. Lúc đó muội mới hiểu thực sự thế nào là lòng người thay đổi? Mãi đến lúc lần đầu tiên Lý tỷ tỷ bị trục xuất ra khỏi kinh thành, muội lén lút đi tiễn tỷ ấy, tỷ ấy đã nói với muội, tỷ ấy không nỡ dời phu quân, nhưng vậy thì sao chứ? Bởi vì một bên là phụ thân, người thân nhất của tỷ ấy. Lý tỷ tỷ mạnh mẽ như vậy còn bị ép ra nông nỗi này, huống chi là muội? Lúc đó trong lòng muội sợ hãi vô cùng, sợ một ngày muội cũng sẽ giống tỷ ấy, cho nên lúc đó muội mới quyết định, thà xuất gia, lặng lẽ bình thản mà sống, sẽ không thành thân với con nhà quan lại thế gia nữa. 



Thực ra không cần nói là ngươi, đổi lại là ta, e rằng ta cũng không thể đối mặt nổi với lựa chọn tàn khốc như vậy. Nghe đến đó, Lý Kỳ thở dài. 



- Thì ra là thế. Trịnh Dật thở dài nói: - Vậy Tần Mặc thì sao? y thực sự hiểu muội vậy sao?Tần phu nhân gật đầu nói: - Nhớ lần đầu quen phu quân, lúc đó huynh rất thích món Hoa điêu túy của Túy Tiên Cư. 



Trịnh Dật cười khổ nói: - Thật không dám dấu, trước hôm nay ta vẫn luôn cho rằng, quen biết Tần Mặc là chuyện ngu xuẩn nhất cuộc đời ta. 



- Nhưng phu quân lại nói quen huynh là chuyện may mắn thứ hai trong đời chàng. Tần phu nhân cười khổ rồi nói: - Thực ra tất cả là ý trời, không có đúng sai. Lúc đó, ngoài huynh ra những người khác đều khinh thường phu quân, thậm chí còn không làm bạn với chàng. Nếu không có huynh e rằng đến tư cách chơi cùng bọn họ phu quân cũng không có, cho dù là như thế bọn họ vẫn thường giễu cợt phu quân. Nhị ca huynh đã nhiều lần giúp phu quân ngẩng đầu lên. Lúc đó phu quân của muội thực sự rất ngạc nhiên, chàng hoàn toàn muốn chơi đùa với chúng ta. Có một ngày không thể nhịn nổi, muội mới hỏi chàng, lần đầu tiên chàng vẫn chưa nói cho muội biết mà chỉ cười ngây ngô. Nhưng từ đó về sau, muội và phu quân dần trở nên thân thiết, muội phát hiện chàng có rất nhiều suy nghĩ giống muội. 



Lý Kỳ từng nói thương nhân chính là phải tranh giành, phải đấu đá, phải nhiều phiền toái, nhưng phu quân của muội lại không thích tranh đấu với người khác, thậm chí lúc nào cũng tươi cười, chàng thà kiếm ít tiền. Thực ra Lý Kỳ nói không sai, không tranh giành chắc chắn không thể là một thương nhân thành công được. Sự thất bại của phu quân muội là một ví dụ. Nhưng chàng không để ý người khác bình luận chàng thế nào, căn bản là vì chàng cũng không thích kinh doanh, cũng không hợp với kinh doanh. Thực ra không cần nói đến kinh doanh, chàng có nhiều khuyết điểm lắm. Tuy chàng thường xuyên làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, thơ từ của chàng lại thường xuyên làm cho người khác bật cười, điều đó khiến cho muội cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngâm thơ, chơi câu đối không phải chỉ vì như vậy thôi sao? cần gì phải hay và không hay, đúng hay sai? Lẽ nào còn muốn lưu danh thiên cổ sao? không sợ Nhị ca chê cười chứ, đầu tiên muội đã bày tỏ tâm tư với phu quân, thời khắc đó là thời khắc căng thẳng nhất trong cuộc đời muội. Muội sợ phu quân coi thường muội, nhưng may mắn là chàng đã thích muội từ lâu, hơn nữa chàng còn nói cho muội biết sở dĩ lúc bị mọi người chế nhạo, chàng tự lấy làm vui cũng là vì muội. Chỉ vì chàng ấy tự ti cho nên chưa bao giờ tổ lộ tiếng lòng, thậm chí chàng còn định giấu bí mật này mãi mãi trong lòng, lúc đó muội nghe thấy vậy thì rất vui. Cho dù chàng toàn khuyết điểm, cho dù chàng không có gì lạ nhưng chàng không miễn cường cười xem lòng muội đang nghĩ gì, vậy là đủ rồi. Nhị ca, muội chọn người có thể làm chồng muội cả đời chứ không phải là chọn một người có thể làm trạng nguyên văn võ, không phải sao?Chính nàng ta cũng không nhớ rõ đã bao năm rồi chưa nói nhiều như vậy, nàng ta cũng mong nói ra một lần để mình có thể quay về cuộc sống vui vẻ, trong lúc vô ý khóe miệng nàng ta tươi cười, nụ cười ngọt ngào, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt trắng mịn màng như thời khắc lộ ra Thiên sơn tuyết liên nở rộ, thật là xinh đẹp và quý giá. Không biết qua thời khắc này còn phải đợi bao lâu nữa mới được nhìn thấy nụ cười khuynh thành này. 



Nhưng nụ cười khuynh thành này đã khiến Trịnh Dật nhận thua một cách tâm phục khẩu phục. Y lớn lên với Vương Dao từ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy Vương Dao xinh đẹp như vậy. Nụ cười này khiến y ngây dại một lúc lâu mới nói được: - Cảm ơn Tam nương tử đã giúp ta cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng, ta tâm phục khẩu phục rồi.