Bắc Tống Phong Lưu

Chương 8 : Chuyện vặt (p1)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


Một lát sau, Ngô Tiểu Lục từ trên lầu đi xuống. Thấy Lý Kỳ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, kinh hãi nói:



- Lý công tử, sao ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này?



Sắc mặt của Lý Kỳ hơi đỏ, ngượng ngùng cười nói:



- Hắc hắc, tôi còn chưa biết phòng bếp ở nơi nào.



Ngô Tiểu Lục bị Lý Kỳ làm cho tức giận muốn chết, vội la lên:



- Nhanh, để ta dẫn ngươi. Đúng là bị ngươi hại chết.



Lý Kỳ đi theo sau Ngô Tiểu Lục, hỏi:



- Đúng rồi, khách nhân hỏi món gì?



Đây là vấn đề mà Lý Kỳ quan tâm nhất. Mặc dù hắn rất có lòng tin với tài nấu nướng của mình. Hơn nữa hắn còn biết một chút về các món ăn thời cổ đại. Nhưng hắn tối đa cũng chỉ là nghiên cứu các món ăn nổi tiếng mà thôi. Còn các món mà người dân trăm họ thường ăn, trên căn bản là không biết gì cả.



Ngô Tiểu Lục đáp:



- Vị khách quan kia không nói cụ thể muốn ăn gì. Chỉ nói là bảo ngươi làm mấy món sở trường là được.



Lý Kỳ thở phào một tiếng, nói:



- Vậy thì tốt.



Ngô Tiểu Lục nghi ngờ hỏi:



- Tốt cái gì? Đúng rồi, Lý công tử, ngươi thực sự biết nấu ăn chứ?



Lý Kỳ cười đáp:



- Cậu là người đầu tiên hỏi tôi vấn đề này.



Sáu tuổi Lý Kỳ đã đi theo cha học nấu ăn. Mười lăm tuổi xuất sư. Lúc học đại học, cũng đã từng làm đầu bếp trưởng tại một nhà hàng cao cấp. Về sau tốt nghiệp, hắn tới làm cho khách sạn năm sao hàng đầu mà cha vợ mới thành lập. Lúc hắn 23 tuổi, đã chiến thắng dành được danh hiệu Vua bếp



Trung Hoa.



Hắn mà không biết nấu ăn, thì trên đời này làm gì có ai biết nấu ăn nữa.



Ngô Tiểu Lục dẫn theo Lý Kỳ đi tới trước một căn phòng. Chỉ một ngón tay, nói:



- Chỗ này chính là phòng bếp.



Dứt lời, liền đẩy cửa đi vào.



Cửa phòng bếp vừa mở, một mùi cực kỳ khó gửi xông thẳng vào mũi. Lý Kỳ tranh thủ thời gian bịt mũi, hỏi:
- Lục Tử, Lục Tử.



Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.



Ngô Tiểu Lục sợ tới mức toàn thân run rẩy. Quay đầu nhìn, thấy Ngô Phúc



Vinh chính đang từ bên ngoài đi vào. Cậu ta hoảng hốt hỏi:



- Sao lúc này chú lại quay về?



Ngô Phúc Vinh nhíu mày nhìn cậu ta, kinh ngạc nói:



- Vậy khi nào ta mới quay về?



Ngô Tiểu Lục nghẹn lời. Thấy Ngô Phúc Vinh quay về một mình, vội vàng lảng sang chuyện khác:



- Ủa, Chu sư phó đâu chú?



- Chu sư phó vẫn ở quý phủ. Ta về trước để chuẩn bị.



Ngô Phúc Vinh uống một ngụm trà, phân phó:



- Lục Tử, cháu đi đóng cửa đi.



Ngô Tiểu Lục khẽ giật mình, vội vàng hỏi:



- Ý của chú là?



Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:



- Ừ, phu nhân đã quyết định bán điếm.



- A?



Ánh mắt của Ngô Tiểu Lục trở nên ảm đạm, hỏi:



- Phu nhân tìm được người mua chưa?



Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói:



- Vẫn chưa. Tuy nhiên, mấy ngày nay sẽ đóng cửa ngừng buôn bán. Dù sao cũng không có khách tới. Cháu nhanh đi đóng cửa đi.



- Vâng!



Ngô Tiểu Lục đáp. Bỗng nhớ ra trên lầu còn có hai vị khách nhân. Nhất thời đứng yên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.