Bắc Tống Phong Lưu

Chương 760 : Cải cách

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Thiếu Tể phủ. 



- Lão gia, bên ngoài có một đám người đến cầu kiến. 



Lão quản gia của Vương phủ đứng khom khom người trước giường, cung kính nói. 



- Không gặp, không gặp, lão gia ta hôm nay cả ngày không tiếp khách, bảo bọn họ đến từ đâu thì quay về đó đi. Bản tướng ta cũng có phải làm từ thiện đâu mà cứ hễ có việc gì là tìm đến đây. 



Chỉ thấy Vương Phủ nằm trên giường, trên trán đắp một chiếc khăn ấm. Lần này lão thực sự đổ bệnh, mà còn là do tức tối mà sinh bệnh. Hôm qua lão vừa về tới nhà, là nổi trận lôi đình, đập phá tiền sảnh bung bét cả, cả cơm trưa và cơm tối cũng đều không ăn. 



Ngồi cạnh giường chăm sóc Vương Phủ là Vương Tuyên Ân, đoạn vẫy tay ra hiệu lão quản gia chớ vội đi, sau đó hướng về Vương Phủ nói: - Cha à, hôm qua cái thằng đầu bếp đó trong nháy mắt đã tống cổ một nửa số quan viên của Quân Khí Giám, trong đó có một vài người là người của cha, bọn họ bây giờ chắc chắn rất hoang mang, nếu như cha không đứng ra giải quyết cho bọn họ, có thể sẽ khiến bọn họ tuyệt vọng, để đến mức lòng người hỗn loạn thì chỉ e bất lợi cho cha. 



Vương Phủ thở dài một tiếng, nói: - Việc này cha cũng biết, nhưng ta không còn cách nào khác, hiện nay Quân Khí Giám đã độc lập tách ra, ta thực sự không còn cách nào can thiệp vào nữa. Thật là tức chết đi được, ta đời này đã từng bị chơi một vố đau bởi Thái Nguyên Trường, nhưng chưa từng tàn tạ đến thế này bao giờ, tên đầu bếp thối kia quả là đáng căm hận. 



Vương Tuyên Ân thoáng qua một vẻ oán hận, nhưng rất nhanh vụt tắt, cười nói: - Cha à, hài nhi cho rằng chỉ một mình Quân Khí Giám thì chúng ta không cần quá lo lắng, hơn nữa Quân Khí Giám không có nhiều liên quan đến chúng ta, trước nay đều do Tam Ty khống chế, chúng ta không cần thiết phải tức giận vậy. 



- Điều này ta cũng biết, chỉ là ta không thể nuốt trôi cục tức này. 



Vương Phủ nói rồi đột nhiên thở dài một hơi, xua xua tay nói: - Thôi, thôi, con ra ngoài kia thay mặt ta nói với bọn họ, hôm nay ta bệnh, không thể tiếp kiến, bảo bọn họ cứ về đi, mấy ngày nữa ta sẽ cho họ một lời giải thích.- Vâng. 



So với tiếng than thở dài lê thê nơi Thiếu Tể phủ, thì chỗ Lý Kỳ lại rộn ràng phấn chấn. 



Cải cách rốt cuộc cũng bắt đầu, triều đình trong buổi sáng nay đã ban bố Tuất Thương Pháp, giảm thuế kinh doanh trên quy mô lớn, khích lệ lão bách tính kinh doanh, ví như "quán trọ không được níu kéo khách lữ hành, hành lí có tiền hay không phải kiểm tra trước mặt chứ không được lục soát", hay lại như "thuế này quy định cho vụ môn, không được tự ý thêm thắt sửa đổi gây tổn hại đến hoạt động kinh doanh", còn cả "nay ngoài thương lữ ra, những kinh doanh nhỏ lẻ không bị thu thuế". Ngoài ra còn xóa bỏ Giác Thương Pháp mà cải cách Thái Kinh năm xưa đề ra, giúp cho thương nhân có thêm nhiều quyền kinh doanh thương phẩm hơn. 
Trịnh Dật cười gượng nói: - Việc này thôi không nhắc đến nữa, coi như ta cầu xin ngươi vậy. 



Lý Kỳ cười hề hề vài tiếng, đoạn chuyển sang chủ đề khác, nói: - Tuy nhiên thời gian này, phòng kế toán các huynh e là sẽ bận rộn đó.- Ngươi cũng chẳng phải không biết, ta đến là được bận đây, càng bận càng tốt. Nhưng mà, có một việc ta muốn thỉnh giáo ngươi chút, kính mong Lý đại phu vui lòng chỉ giáo. 



- Chuyện gì vậy? 



Trịnh Dật nghiêm mặt nói: - Cải cách kinh tế năm xưa của Vương hiền tướng nhằm mục đích áp chế những đại tài chủ, hòng xóa đói giảm nghèo, nhưng cải cách lần này của ngươi xem ra đi ngược lại với cách làm của Vương hiền tướng, việc này 



Mẹ kiếp. Vương An Thạch đâu chỉ chĩa vào đại tài chủ, cải cách của ông ta gần như đắc tội với mọi tầng lớp giai cấp, tiền thì bị triều đình xơi cả. Lý Kỳ cười nói: - Ta biết huynh muốn nói gì, nhưng từ cổ chí kim, triều đại nào không có đại tài chủ, đại gia tộc? Điều này cho thấy sự tồn tại đó là một quy luật tất yếu, nếu huynh muốn công bằng ai cũng như ai thì là điều không thể. Trên đời căn bản là không có công bằng. Việc duy nhất có thể làm là cung cấp cho bách tính một môi trường sống tốt đẹp. Ta không dám nói là ai cũng có cơm ăn, nhưng mong muốn đại bộ phận người dân được no ấm. Trên cơ sở đó, chúng ta mới có thể tìm mọi biện pháp để thu hẹp chênh lệch giàu nghèo. Nhưng do tài sản của người giàu luôn tăng mạnh hơn của người nghèo nhiều, cho nên hiệu quả là không rõ rệt. Phận làm quan chúng ta chỉ có thể cho mọi người cơ hội bình đẳng trên cơ sở sự chênh lệch sẵn có, hoàn thiện chế độ, pháp chế, thuế khóa, bình ổn giá cả.v.v. Vì vậy, hiện nay ta không chỉ không đối đầu với đám đại tài chủ kia, thậm chí còn phải dựa vào bọn họ, dùng tiền của bọn họ làm giàu cho bách tính, tạo ra công ăn việc làm. Chỉ khi cơ hội nhiều hơn thì số người giàu có mới dần dần tăng lên. Hơn nữa, trong giai đoạn khởi đầu này, tiền được nắm trong tay số ít người, ta cũng dễ khống chế, nếu như họ nhiều lên rồi thì sẽ đem lại không ít khó khăn.Trịnh Dật và Bạch Thiển Dạ nghe xong cũng dần hiểu ra vấn đề. 



- Lý đại ca, Lý đại ca. 



Bỗng nhiên dưới lầu truyền lên tiếng hét dồn dập của Trần A Nam. 



Ba người ngẩn ra, Lý Kỳ đi đến cạnh lan can hỏi: - A Nam, ta ở đây, xảy ra chuyện gì vậy? 



Trần A Nam vội đáp: - Đại ca, không hay rồi, Túy Tiên Cư bị bao vây rồi. 



- Cái gì?Phản ứng đầu tiên trong đầu Lý Kỳ là nghĩ tới đám quan bị hắn khai trừ, thầm nghĩ, ông mày hiện nay đang đà lên thế này, chúng bay dám đến gây sự, thật là lao vào chỗ chết. Hỏa khí trong chốc lát dồn lên ngùn ngụt, giận dữ nói: - Mã Kiều, ngươi lập tức tới Long Vệ Quân phái người đến tóm cổ hết bọn người đó lại. 



- Không không phải, đại ca, là là Cao Nha Nội bọn họ.