Bắc Tống Phong Lưu

Chương 762 : Phu nhân! Thử tra tấn ta đi!

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Lý Kỳ tuyệt đối là một tên dâm dê thuần khiết, điều này thì không có gì phải nghi ngờ. Người ta thì phải xuất phát từ đội thiếu niên tiền phong, rồi đến chi đội trưởng đeo băng ba vạch, đeo khăn quàng đỏ mà trưởng thành, rồi sau này trở thành đoàn viên, đảng viên, từng bước từng bước gian nan là thế, dưới sự lãnh đạo của Đảng, gì mà dìu cụ già qua đường, giúp ông Trương hàng xóm thông bồn cầu, mua kẹo que cho bọn trẻ con ăn, những điều tuyệt vời đó thì giờ không thể nữa rồi, âu cũng chỉ là những kí ức huy hoàng mà thôi, sau khi được tôi luyện trong cái xã hội bụi bặm này, Lý Kỳ mới ngộ ra rằng thì ra cái cuốn sách gọi là Giáo dục công dân trong cặp ngày đi học tiểu học hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết hoang đường. 



Mặc dù vô số những chuyện đời thường nói cho Lý Kỳ biết rằng làm người tốt cũng chẳng có ngày được báo đáp đâu, nhưng đứng trước một nữ nhân đẹp đến thế, hắn vẫn muốn bất chấp liều thử một phen.Tuy nhiên, sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng cái luận điểm này là hoàn toàn chính xác. 



Tần phu nhân đứng trước cái hành động "thiện ý" đó của hắn, không những không cảm kích, ngược lại còn lùi liền 3 bước, hai tay che ngực, giận dữ mắng: - Cái cái đồ phóng đãng. Ngươi mau dừng lại cho ta. 



Oa sa, cái của phu nhân quả thực là vừa to vừa mềm, xem ra gần đây ăn uống đầy đủ, nên đầy đặn lên không ít. Lý Kỳ vẫn còn đang nhớ lại cái cảm giác vừa trải qua, căn bản không nghe thấy Tần phu nhân vừa rồi nói gì, hỏi lại: - Phu nhân, ngươi nói gì cơ? 



Tần phu nhân thấy cặp mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngực mình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nói:- Cái mắt gian tà của ngươi nhìn gì vậy? 



- Ngực đó, không không không, chỉ là ta muốn nhìn xem có làm phu nhân bị thương không thôi. Lý Kỳ vội luống ca luống cuống giải thích. 



Mặt Tần phu nhân đỏ bừng lên, thế nhưng lại càng làm người ta mê muội hơn, hậm hực: - Đồ hạ lưu. 



Mẹ kiếp. Ai bảo cái chỗ đó của ngươi hấp dẫn con mắt người ta thế, ông mày chỉ là người trần mắt thịt chứ đâu phải thánh nhân, thật là. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Phu nhân, là ta muốn giúp ngươi thôi, sao lại là hạ lưu được, ngươi chớ có trách nhầm người tốt đó.Tần phu nhân thấy hắn không tiến lên nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng day day ngực, chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng cũng suýt làm Lý sư phụ chảy máu cam, thật là mẹ kiếp khêu gợi quá. 



Tần phu nhân thấy cặp mắt hắn đang chực trợn trừng lên, vội buông tay xuống, tức giận "hừ" một tiếng, nói: - Ngươi xem ngươi dù gì thì cũng là quan tam phẩm rồi, làm việc sao có thể hấp ta hấp tấp vậy, thật là không biết nặng nhẹ gì cả. 



Lý Kỳ thấy có chút ngượng. Tiếc nuối thu ánh mắt lại, thầm nghĩ, ta là một nam nhân có gia thất, buồn rầu nói: - Là ta đang bị kẻ khác làm điên tiết đó chứ. 



- Hừ, bình thường chỉ có ngươi chọc tức người khác, ai có thể làm ngươi điên được chứ. 


Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không phải, cũng không phải, kết quả theo đuổi của chúng ta mặc dù giống nhau, nhưng cảnh giới thì lại hoàn toàn khác biệt, vậy thì nói thế này đi, cái ta theo đuổi chính là để thỏa mãn sự theo đuổi của ngươi. 



Tần phu nhân sững người hỏi: - Thế là ý gì vậy?Thế mà đòi là tài nữ cơ đấy. Nghe đến thế mà không hiểu. Lý Kỳ nửa đùa nửa thật nói: - Phu nhân theo đuổi một cuộc sống bình yên, còn ta theo đuổi việc tạo ra một cuộc sống như thế, đây cũng có thể nói là một loại quan hệ cung cầu. 



- Tạo ra cuộc sống như thế? 



Phu nhân nhắc khẽ lại câu đó một lượt, trầm tư một lát, tỏ vẻ như đã hiểu. 



Lý Kỳ đảo mắt cười hề hề nói: - Sao nào? Có phải là rất vĩ đại không? Ngươi không phải cảm ơn ta đâu. 



Tần phu nhân có chút luống cuống, đoạn trợn mắt nhìn hắn, nói: - Ta nói muốn cảm ơn ngươi lúc nào.Lý Kỳ cười ha ha nói: - Phu nhân, ta biết ngươi nói không là có, con người ngươi ý à, luôn luôn không chịu được việc nhận ân huệ từ người khác, một khi thấy nợ người khác cái gì, ấy là mất ăn mất ngủ. Được rồi, được rồi, vậy ta giúp ngươi để ngươi trả ơn ta vậy, thế này đi, cũng đúng dịp này ta khá bận rộn, Phong nương tử lại tu đạo thành tiên rồi, vậy ngươi giúp ta viết nốt cái truyện Anh Hùng Xạ Điêu đi. 



Da mặt con người này thật là dày hiếm có. Tần phu nhân thật hết chỗ nói, đoạn trả lời: - Ngươi nói thì cũng không sai, đúng là ta không thích mắc nợ người khác, nhưng ta đâu có nợ gì ngươi đâu. 



Lý Kỳ buồn rầu nói: - Vậy coi như ta nợ ngươi đi được chưa, ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ, ngươi cũng biết tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào rồi đấy. 



- Thế cho đáng đời ngươi. Tần phu nhân bưng miệng cười, rồi lại than nhẹ một tiếng, nói: - Thực ra việc này không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta không thể giúp được. Ngòi bút của ta có nhiều điểm tương đồng với Lý tỉ tỉ, thuộc về phái uyển chuyển, còn ngòi bút Phong muội muội thì lại khá sắc bén, phong cách hoàn toàn khác nhau. Mà đọc sách ý, thì ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu như bây giờ mọi người phát hiện ra phong cách đã thay đổi, thì chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu. Đến lúc đó càng làm khó cho ngươi. Tốt nhất là vẫn để Phong muội muội viết đi. 



Hình như nàng nói cũng có lí, Lý Kỳ mặt mày nhăn nhó nói: - Vậy khác nào bảo ta đi cầu xin cô ta, ôi, đến lúc đó không biết cô ta sẽ tra tấn ta thế nào đây. Phu nhân, hay là mình diễn thử trước, ngươi thử tra tấn ta xem.- Cút. 



- Không tồi đó nha, phu nhân, ngươi tiến bộ nhanh đó, thế mà đã hiểu ngay. Á á á phu nhân, ta đang trên đường cút rồi đây, ngươi chớ có kích động, mau, mau đặt ấm trà xuống, nếu mà, mà ném phải hoa, hoa thì không hay đâu.