Bắc Tống Phong Lưu

Chương 769 : Cảnh xuân vô hạn

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Bầu trời xanh ngắt, thái dương giống như quả cầu lửa treo cao, đám mây chịu không nổi nhiệt lượng khốc liệt, lén lút trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trên đê, cây cối cành lá rậm rạp, cố gắng che khuất ánh mặt trời chói lọi. 



- Con mẹ nhà nó chứ! Nóng chết ta mất, Mã Kiều, đến tột cùng có còn xa lắm không? Lý Kỳ ngồi trên lưng ngựa, lau mồ hôi, hướng tới Mã Kiều bên cạnh hỏi, trong lòng hoài niệm vô hạn cái BMWs có điều hòa mát lạnh mê người kia. 



Mã Kiều là thằng nhóc lớn lên ở núi rừng, đối mặt khí trời nóng nực này có vẻ vô cùng bình tĩnh, nói: - Bộ Soái, ngươi đừng có gấp nha, ở ngay phía trước rồi.- Ta con mẹ nó đều sắp bị nướng chín rồi, ta có thể không vội sao? Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, rồi miệng lại mắng nhỏ: - Phong Nghi Nô này cũng thật là, học cái gì thế ngoại cao nhân, lại không đợi ở trong thành, chạy đến cái chỗ rừng núi hoang vắng này, mẹ nó, nếu gặp được dâm tặc làm sao bây giờ? Thật sự là ngu xuẩn hết mức. 



Hai người dọc theo đại lộ đi ước chừng thời gian một nén nhang, lại vòng đường nhỏ một lúc khoảng ăn xong bữa cơm, đi tới trước một u cốc, nhưng thấy trước mắt xanh ngắt, nhánh cây nhẹ nhàng lay động, một trận gió nhẹ thổi đến, Lý Kỳ rốt cục cảm thấy một tia cảm giác mát lạnh. 



Mã Kiều dừng ngựa lại, nói: - Bộ Soái, ngươi nói Thủy Trúc viên kia ở trong u cốc này, hơn nữa u cốc này bốn phía núi vây quanh, chỉ có con đường này có thể đi vào.- Nơi này thật đúng là không tệ, nếu có thể ở nơi này xây dựng cái căn cứ quân sự thì tốt rồi. 



Lý Kỳ ngắm nhìn bốn phía, không khỏi gật gật đầu, dừng lại trong chốc lát, mới nói: - Đi thôi. 



Hai người trải qua một khe núi hẹp dài, phát hiện bên trong đúng là có động thiên khác, Lý Kỳ và Mã Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người đều si ngốc. 



Cách đó không xa là một dòng suối nhỏ rộng bảy tám trượng, nhìn dọc theo nước suối lẳng lặng lưu động, là một cái hồ nhỏ giống như Phỉ Thúy, trên mặt hồ dựng lên một gian nhà thuỷ tạ bằng gỗ.Đẹp. Đây quả thực là tiên cảnh nhân gian a! 



Nhưng Lý Kỳ nghĩ đến chủ nhân của Thủy Trúc viên này, liền cũng bình tĩnh trở lại, hắn hôm qua đã hỏi thăm chỗ Tống Huy Tông rõ ràng, Phong Nghi Nô kỳ thật cũng không ở trong nhà Lý Sư Sư. Mà là đang ở trong Thủy Trúc viên của Lý Sư Sư ở thành Đông Giao. 



Lý Sư Sư chính là nữ nhân của hoàng thượng, nhà thuỷ tạ lầu các này đối với nàng mà nói lại tính là cái gì chứ. Lý Kỳ không khỏi có loại kích động chửi tục, này con mẹ nó thật đúng là một thánh địa để yêu đương vụng trộm a, có tiền có thế thật sung sướng. 



- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào Thủy Trúc viên.Làm lúc hai người vừa tới chiếc cầu nhỏ bằng gỗ cong, là nơi duy nhất có thể đi vào bên trong, bị hai hộ vệ bên cạnh cầu ngăn lại. 



Lý Kỳ nhướn mày, ngẩng đầu lên, tức giận không vui nói: - Các ngươi mở mắt chó nhìn cho rõ ràng nhé, đừng con mẹ nó không có việc gì cũng rống lên. 



Hai người liếc nhìn Lý Kỳ, ôm quyền nói: - Tiểu nhân ra mắt Bộ Soái. 



Hai người bọn họ chính là hộ vệ bên cạnh Phong Nghi Nô, trước kia tất nhiên cũng đã gặp Lý Kỳ. Chỉ có điều mới vừa rồi Lý Kỳ vẫn cúi đầu, vì vậy không nhận ra.Lý Kỳ trực tiếp hỏi: - Phong Nương Tử ở bên trong này sao? 



Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng không lên tiếng. 
Bọt nước tóe lên vừa vặn có hai giọt bay vào trong mắt của Lý Kỳ, hắn khẩn trương dụi dụi con mắt. 



- Nhu Tích. 



Phong Nghi Nô kinh hô một tiếng, khẩn trương bơi tới.Nàng vừa động, phong cảnh trong nước lại xuất hiện rồi. 



- Oa! 



Lý Kỳ làm sao còn nghĩ đến chuyện dụi mắt, nhất thời lại đứng ngắm đến ngây ngốc, hết thảy phong cảnh được thu vào mắt, chỉ có thể tả bằng một chữ "tuyệt". 



- A! 



Phong Nghi Nô nghe thấy Lý Kỳ kêu lên một tiếng ngạc nhiên thán phục, mới phản ứng lại kịp, kinh sợ kêu một tiếng, lại nấp trong trong nước, hoảng sợ nói: - Tặc tư, ngươi nhìn cái cái gì? 



- Ngực mông ồ không không không.Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, lại ra vẻ kinh ngạc nói: - A? Mắt của ta sao lại tốt rồi, ai má ơi, nước của ngươi ồ không, nước này thật đúng là nước thần nha! 



Phong Nghi Nô hôm nay là không thể động đậy, biết rõ hắn đang cố làm ra vẻ huyền bí, cũng chỉ có thể theo lời của hắn nói, nói: - Vậy ngươi còn không nhắm mắt lại. 



- Vì sao phải nhắm mắt? 



Lý Kỳ sửng sốt, chẳng những không nhắm mắt, mà còn tiến lên phía trước, cúi đầu nhìn chằm chằm Phong Nghi Nô, rất là "Kinh ngạc" nói: - A? Phong Nương Tử, Nhu Tích muội muội, các ngươi như thế nào rớt xuống nước vậy chứ, trong nước quá nguy hiểm, đi lên nhanh một chút nha. Ta tới kéo ngươi. 



Phong Nghi Nô hiện giờ đang trần như nhộng, nào dám đi lên, cả người sắp bị Lý Kỳ bức điên rồi, mắng: - Hạ lưu! 



- Này này không tốt lắm đâu! Phong Nương Tử, cô thật sự là quá nhiệt tình, người ta ngượng ngùng. Lý Kỳ ngượng ngùng xoa xoa tay, đột nhiên bắt đầu cởi áo nới dây lưng, tay chân thật sự là rất nhanh nhẹn nha. 



Phong Nghi Nô nổi giận nói: - Ngươi đang làm cái gì?Lý Kỳ gãi đầu kinh ngạc nói: - Không phải cô bảo ta là hạ lưu sao? Ta không thoát y như thế nào xuống nước bơi tới à? Ta giờ chỉ có một bộ quần áo, làm ướt sẽ không tốt, cô cô thật sự là rất gấp gáp rồi. Ha hả.