Bắc Tống Phong Lưu

Chương 779 : Doãn Văn bắn tên cứu mẹ

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Ngu Doãn Văn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ lên rồi đột nhiên quỳ về phía Ngu Kỳ nói:



- Con hổ thẹn với điều mà cha dạy bảo nhưng con trai tự nhận là không làm sai, con không ăn trộm, ăn cướp lấy tiền thưởng bằng đôi bàn tay của mình, vậy thì con sai ở chỗ nào?



- Ngươi..



ngươi còn dám mạnh miệng, kẻ làm cha như ta hôm nay quyết sẽ không tha cho ngươi.



Ngu Kỳ giận đến mức không thể kiềm chế được liền giơ tay lên.



- Ngu thiếu giám.



Lý Kỳ trầm giọng gọi một câu rồi cau mày nói:



- Ngươi đang mắng bóng gió gì thế?



Lúc này Ngu Kỳ mới nhớ ra Lý Kỳ xuất thân từ thương nhân, y thấy lời của mình có chút không ổn vội nói:



- Hạ quan không dám.



Lý Kỳ hừ một tiếng rồi nói:



- Không dám?



Từ lúc bản quan vào cửa đến giờ, ngươi rõ ràng không hề để tâm đến bản quan, câu nói nào của bản quan ngươi cũng có ý kiến, rõ ràng là ngươi đang ngồi vị trí của ta mà.



Ngu Kỳ thấy hắn tức giận thực sự vội thở dài nói:



- Hạ quan biết tội rồi.



Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.



Hắn gõ bàn nói:



- Có tội hay không là một chuyện khác, nó vẫn là trẻ con, mặc dù có làm sai chuyện gì thì cũng phải cẩn thận dạy bảo, ngươi lấy thế lớn như vậy để bảo ban trẻ con sao.



Cho dù ngươi muốn hô hoán gì thì cũng phải hỏi cho rõ ràng đã chứ.



Bất kể là công hay tư, ngươi đều không được làm như vậy.



Từ bây giờ nếu ngươi còn ngắt lời bản quan...



bản quan sẽ lấy quân pháp để ngươi tự giải quyết.



Mồ hôi lạnh của Ngu Kỳ chảy ròng ròng, y nói:



- Tuân lệnh! Lý Kỳ cũng bất đắc dĩ nhìn Ngu Kỳ, sau đó mới nói với Ngu Doãn Văn:



- Ngu Doãn Văn, ngươi đứng lên trước đã.



Ngu Doãn Văn cũng là đứa trẻ thông minh, lần này nó không nhìn ánh mắt của cha nữa mà đứng thẳng lên.



Lý Kỳ hỏi:



- Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà cần một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là đã gặp phải việc gì khó?



Ngu Doãn Văn gật đầu.



- Bản quan rất tò mò, nếu có thể nói....



bản quan muốn nghe lý do của ngươi.



Ngu Doãn Văn đồng ý đáp:



- Cha thường dạy tiểu tử, làm quân tử phải thẳng thắn.



Lần này tiểu tử đến là vì cứu mẹ.



Hắn là Ngu Kỳ đã đoán được từ trước, y khẽ nhắm mắt lại rồi thở dài.



Lý Kỳ cau mày nói:



- Mẹ ngươi bị làm sao?



Ngu Doãn Văn đồng ý nói:
Ngu Kỳ nghe xong xấu hổ đỏ mặt lên nói:



- Giám sự dạy rất phải, hạ quan cổ hủ quá rồi.



Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Không phải ta dạy ngươi, ta cũng không có bản lĩnh này, ta chỉ hy vọng cuộc sống của chúng ta thêm vui vẻ, phong phú hơn.



Chứ không phải ngày nào đi lại nhìn thấy người ở nhà đối diện đi ra chỉ là người xa lạ.



- Hạ quan hiểu rồi.



Lúc này bỗng Ngu Doãn Văn nói:



- Giám sự đại nhân, tôi chuẩn bị xong rồi.



Mã Kiều ngáp nói:



- Tôi cũng chuẩn bị xong rồi.



Lý Kỳ quay đầu lại thấy Ngu Doãn Văn đã lắp tên vào ống trúc nhưng lúc này nhìn cũng chẳng khác gì hỏa tiễn, chẳng qua là bao vải biến thành ống trúc mà tôi, hắn duỗi tay ta nói:



- Vậy thì bắt đầu đi.



Mã Kiều hỏi:



- Ngươi bắn trước hay bắn sau?



Lý Kỳ vừa nghe thấy vậy liền đổ mồ hôi lạnh, tên Mã Kiều này trở nên ác như vậy từ khi nào thế?



Ngu Doãn Văn nói:



- Chúng ta bắn cùng lúc đi.



- Cũng được.



Oa, đúng là một đôi Gay vong niên nha.



Hắn nhếch miệng mấy cái, ai mà biết hắn là tà ác nhất trong chuyện này.



Mã Kiều nhẹ nhàng kéo cung, dây cung căng, anh ta nhìn cơ thể nhỏ bé của Ngu Doãn Văn lại bớt đi mấy phần lực, dường như cảm thấy vẫn chưa ổn, y lại thu lại mấy phần lực nữa.



Đầu tiên là Ngu Doãn Văn chúc mũi tên vuông góc xuống, một gã lính đi lên đánh lửa châm vào kíp nổ dưới ống trúc.



Ánh lửa vừa mới lóe lên, Ngu Doãn Văn lập tức giương cung, mũi tên hướng về phía trước, cậu ta cắn răng dùng sức mà kéo, hai tay cũng bắt đầu run rẩy.



Nghe thấy vèo một tiếng.



Ngu Doãn Văn vừa bắn tên ra thì Mã Kiều cũng buông dây cung.



Thực ra y cũng không nhìn phía trước, dù sao cũng không đấu thực sự.



Vừa rồi y còn lo lắng cho cơ thể nhỏ bé của Ngu Doãn Văn.



Y sợ không bắn được tên đi lại bắn trúng người.



Có thể nói Mã Kiều là một người đàn ông đa sầu đa cảm.



Hai mũi tên gần như được bắn ra cùng một lúc, nhưng độ chênh lệch rất rõ ràng.



Mũi tên của Mã Kiều vừa bắn ra khỏi dây cung đã bỏ sau mũi tên của Ngu Doãn Văn.



Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nhìn thấy mũi tên của Ngu Doãn Văn đến cực hạn, lắc lắc trên không trung, bỗng phần đuôi ống trúc phát ra ngọn lửa, mũi tên kia như trống rỗng xuất một phần lực, không những không hạ xuống mà ngược lại còn bay lên đuổi kịp và vượt qua mũi tên của Mã Kiều.



Ngũ Doãn Văn mỉm cười đắc ý.



Không phải là ảo giác, sút nữa thì Mã Kiều bắn cả con ngươi ra ngoài.



Lý Kỳ vừa nhìn thấy thế đã hiểu ngay không hổ là Ngu Doãn Văn, quả nhiên là một nhân tài, ồ không phải gọi là Thiên tài mới đúng.



Nghe thấy tiếng nổ bịch nhưng ở phía xa khói trắng bay lên.



Lý Kỳ trợn hai mắt hóa ra bên trong còn chứa huyền cơ.