Bắc Tống Phong Lưu

Chương 786 : Chuyện bí mật (2)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Tuy nhiên, Vô tướng dùcó thể hấp dẫn Hoàng thượng, Hoàng hậu đôi vợ chồng đau đầu nhất thiên hạ này cũng không phải là chuyện đơn giản. Thời gian giành cho Lý Kỳ cũng không nhiều, hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.



Chiều hôm đó, Lý Kỳ ăn xong cơm trưa liền đi tới ngự thiện phòng.



Vừa vào tới cửa, người này còn chưa nhìn thấy Tả Bá Thanh đó liền tới đón, cười nói:



- Ta đang nghĩ Lý Kỳ đệ khi nào tới? Không ngờ lại nhanh như vậy, xem ra món vô tướng này quả thực khiến người ta phải đau đầu rồi.



Lý Kỳ bình thản nói:



- Tả Đại ca, đại ca mở hàng xem bói được đấy.



- Câu này là sao?



- Mẹ kiếp! Chuyện này ca đều đoán đúng rồi, sau này chúng ta sẽ bận rộn, thật không biết ca còn vui nỗi gì?



Tả Bá Thanh cười ha hả:



- Thực không dám giấu, khi ta nghe Hoàng thượng kêu làm vô tướng ở tiệc mừng công, vui tới mức không ngủ được. Chờ lâu như vậy, cuối cùng có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của món vô tướng đó rồi, dù khổ dù mệt cũng đáng.



- E là sẽ khiến ca phải thất vọng rồi.



Tả Bá Thanh khẩn trương nói:



- Không thể nào, Lý Kỳ đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu. Tới khi đó, Hoàng thượng, văn võ toàn triều, còn có hậu cung cũng chú ý tới món vô tướng này của đệ, quyết không thể mắc lỗi được.



Lý Kỳ cười nói:



- Được rồi, ca cũng đừng căng thẳng thế. Nếu ta đã nhận, đó chắc chắn là phải nắm chắc thành công rồi.



Tả Bá Thanh vỗ ngực nói:



- Đệ đúng là dọa chết ta rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện đi.



Hai người tới phòng ngủ của Tả Bá Thanh. Tả Bá Thanh nhiệt tình rút trà nóng cho Lý Kỳ, sau đó ngồi trước mặt Lý Kỳ, giống như một người học trò, xin học, nói:



- Lão đệ, món vô tướng đó của đệ là món gì?



Lần này Lý Kỳ cũng không giấu giếm nữa, nói thật:



- Canh.



- Canh?



Lý Kỳ gật đầu, nghiêm nghị nói:



- Kỳ thực món vô tướng chính là một món canh.



- Nhiều nguyên liệu như vậy chính là để làm một bát canh?



Tả Bá Thanh kinh ngạc nói.



Lý Kỳ hỏi lại:



- Vậy theo lời của Tả đại ca, nhiều nguyên liệu như vậy ngoài việc có thể nấu canh ra thì còn có thể làm được món gì khác không?



Tả Bá Thanh sửng sốt, cảm thấy hắn nói có lý, gật đầu nói:



- Đúng vậy! Ta sớm phải nghĩ ra rồi chứ.



Lát sau, y lại nói:




- Lời này không thể nói được đâu.



Lý Kỳ cười nói:



- Đệ biết, cho nên ra khỏi cửa này đệ sẽ không nhận ghi nợ đâu.



Lại là chiêu này, Tả Bá Thanh cười khổ một tiếng nói:



- Hoa công công này thật khó lường, ông ta có lẽ là người của Trịnh Hoàng hậu.



Hoàng hậu? Lý Kỳ kinh ngạc, liền nhỏ giọng nói:



- Không phải là tới tìm đệ chứ?



Tả Bá Thanh không có bất kỳ hy vọng gì với Lý Kỳ, gật đầu nói:



- Chắc chắn là tới tìm đệ rồi. Trịnh Hoàng hậu từ trước tới giờ vô cùng tiết kiệm, bình thường cũng quản lý rất chặt chẽ với ngự thiện phòng. Món vô thường này của đệ tiêu tốn nhiều nguyên liệu như vậy, bà ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Ta còn nghe nói Hoàng hậu vì chuyện này mà đã tranh cãi với Hoàng thượng một trận đấy.



Chuyện này ta sớm muộn gì cũng đã biết rồi. Lý Kỳ khoát tay, buồn bực nói:



- Chuyện này chẳng liên quan gì tới đệ, là Hoàng thượng muốn đệ làm. Ngay cả giật giây đệ cũng không giật giây. Đệ cũng không có mục đích gì.



Tả Bá Thanh bình thản nói:



- Đệ sẽ không nói như vậy với Hoàng hậu chứ? Là thần tử đương nhiên là phải thay Hoàng thượng phân ưu rồi. Đệ còn lấy Hoàng thượng ra làm bia đỡ đạn, sao có thể được chứ?



Lý Kỳ thở dài nói:



- Đệ là tùy tiện nói thế thôi.



Tả Bá Thanh nói:



- Vậy đệ phải chú ý, ngộ nhỡ nói linh tinh thì đắc tội với Hoàng hậu là đệ phải chịu đấy.



- Đa tạ Tử đại ca nhắc nhở, đệ sẽ chú ý.



- Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.



Hai người đi xuống dưới lầu, chri thấy một vị thái giám mặc áo màu lam nhạt đang ngồi trên ghế, chí ít cũng đã 40 tuổi rồi, trắng trẻo, gày còm, không giống Đồng Quán. Vừa nhìn là có thể thấy, xem là ra bị tịnh thân từ khi còn rất nhỏ.



- Hoa công công, đã lâu không gặp.



Tả Bá Thanh chắp tay cười nói.



- Tả tổng quản.



Hoa công công đó ỏn ẻn thánh thót gọi, Lý Kỳ nghe mà lạnh run người.



Ánh mắt Hoa công công bống quay sang Lý Kỳ, cười nói:



- Vị này chẳng phải là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng sao?



Lý Kỳ thấy buồn nôn, chắp tay nói:



- Đúng vậy, đúng vậy.



Hoa công công cười nói:



- Ngươi ở đây thì tốt rồi, bọn ta đỡ mất công xuất cung tìm ngươi. Chuyện là thế này, Hoàng hậu nói từ sau khi Phó tổng quản tới ngụ thiện phòng, cũng muốn thử tài nghệ của Phó tổng quản, trưa nay bỗng muốn thử tay nghề của Phó tổng quản.