Bắc Tống Phong Lưu

Chương 791 : “Khải hoàn” trở về

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Cuối thu không khí mát mẻ, hôm nay không ngờ lại là một ngày tốt, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói hầu như không tốt đẹp gì.Chu Tước ngoài cửa, Tống Huy Tông đội kim quan, mặc long bào, ngồi trên long liễn, phía trước do sáu con tuấn mã khống chế, thân xe được nạm vàng bạc châu báu. Thân xe còn được điêu khắc thành hình rồng vượng, thể hiện được sự sang trọng, quý phái của hoàng gia.Sau khi văn võ toàn triều đứng ở long liễn, cung kính, đội nghi trượng năm trăm người đứng thành hai bàn, xung quanh đề phòng nghiêm ngặt, nổ súng bất kỳ nơi đâu.



- A …. Sao còn chưa tới chứ?Lý Kỳ đứng ở sau cùng, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào tường thành, ngáp, bộ dạng lù rù.Bỗng, phía trên có người nói:- Ây da, tiểu tử ngươi chú ý một chút, tốt xấu gì ngươi cũng đang là đại nhân tam phẩm, như vậy còn ra thể thống gì.Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, là Triệu Giai, cười nói:



- Điện hạ rất coi trọng tại hạ, nhiều người như vậy, ai chú ý tới một tên đầu bếp ta chứ. Đúng rồi, điện hạ, người sao lại đứng ở phía sau vậy? Không phù hợp với thân phận vương tử của người.Triệu Giai cũng dựa lưng vào tường, nói:- Sao ngươi lại trốn ở đây?Lý Kỳ lườm một cái nói:



- Ta trốn ở đây là sao? Ta rõ ràng là cho mấy người chỗ này, để họ lộ mặt thật ra, ta đây là đang làm việc tốt.Triệu Giai cười nói:



- Anh hùng chí lớn gặp nhau.Dừng lại một chút, hắn lại khẽ thở dài, nói:- Nhưng cuộc chiến này đều đánh thành nương môn rồi, quả thực không biết có đáng để chúc mừng.Lý Kỳ tò mò nói:



- Về điểm này, ta cũng rất hiếu kỳ. Theo lý mà nói chúng ta hai lần công Liêu đều đã thua rồi, không có lý Hoàng thượng không biết được. Sao Hoàng thượng còn xem trọng Đồng Thái úy như vậy chứ?Triệu Giai cười lạnh một tiếng, nói:- Ngươi không cần phải quá coi thường Đồng Thái úy, y sớm đã đẩy toàn bộ tội lỗi cho Chủng Công và Liêu Diên Khánh tướng quân rồi. Mặt khác, trong triều đình cũng có nhiều người đều thay y nói lời ngon ngọt, phụ hoàng cũng tin tưởng y.Lời này vốn là không nên nói ra, nhưng lần trước hai người xuất sứ Kim quốc cũng đã biết, cũng đã nói qua nhiều lần rồi. Vì vậy không cần phải e dè nữa.Lý Kỳ thở dài một tiếng nói:- Ngươi thân là hoàng tử, sao lại không đi tố cáo?



- Ngươi thân cũng là thần tử, sao lại không đi tố cáo?Lý Kỳ không hề tức giận nói:- Đó cũng phải có người tin chứ.



- Ngươi biết rồi còn nói.Nói xong, hai người cùng thở dài một tiếng.Triệu Giai bỗng lên tiếng hỏi:- Đúng rồi, vô tướng của ngươi làm thế nào? Ta nghe nói đêm qua ngươi đã bắt đầu chế biến rồi.


Hắn không dám đi vào cổng nam, bởi vì phố ăn sớm đã đóng cửa rồi, chỉ có thể quay về cửa đông.Tuy nhiên, Hình ảnh của Cơ Tình không vì Lý Kỳ rời đi mà kết thúc. Pháo nổi lên, tiếng chiêng trống rợp trời, Tống Huy Tông biểu dương ba quân, sau đó tay trái là vàng bên phải xanh.



Ồ không, có lẽ là tay trái dắt Đồng Quán, tay phải dắt Thái Du, ba người cùng dánh vai vào cửa Chu Tước. Ngay sau đó Thái tử và hoàng tử, theo ngự phố đi vào đại nội.Có thể sánh vai cùng Hoàng thượng, đó là điều vinh quang vô cùng.



Đồng Quán và Thái Du xem như là danh tiếng nổi bật, uy phong khắp nơi. Người dân ở xa xem chừng không biết tới chiến sự tiền phương, còn cho rằng hai người này diệt thần thực sự khải hoàn mà về. Rượu hoa, pháo nổ, hô to vạn tuế, cảnh tượng thật hùng vĩ.Tới đại điện, Tống Huy Tông ngồi trên ghế rồng, Vương Phủ dẫn bách thần chúc mừng, chúc mừng ánh mặt trời cuối cùng đã trở lại bầu trời Yến Kinh.Tống Huy Tông vui mừng, liền gõ đai ngọc xuống, đích thân đội cho Vương Phủ. Điều này khiến cho Vương Phủ cảm động suýt ngất.



Lúc này, hắn thật không biết đã chờ đợi bao lâu rồi, cũng đã nhẫn nhịn bao lâu rồi. Vị vậy hắn ta luôn nhường nhịn Lý Kỳ, chịu không ít thiệt thòi. Nhưng, từ hôm nay, hắn ta quả thực đã không cần phải nhịn nữa.Tiếp theo đương nhiên là thời khắc luận công ban thưởng. Tin của Triệu Giai quả nhiên là chính xác.



Vương Phủ vì ban đầu hết lòng liên kết Kim công Liêu, bày mưu tính kế, còn thiết kế phòng ngự ba tỉnh, chuyên phụ trách chiến sự biên cương, hơn nữa trong một tháng ngắn ngủi kiếm đủ quân nhu, là thuộc công đầu.



Thăng làm Thái phó, phong Sở quốc công, cho phép hắn ta mặc áo bào hoa tím. Xe ngựa của hắn ta, người hầu tương đương với Hòa Thân Vương.Vương Phủ vốn có dã tâm quyền khuynh triều, đến giờ càng ngạo mạn hơn.Đồng Quán dẫn quân “thu phục” vùng đất Yến Kinh, phong Quảng Dương Quận Vương, ban đất cho y, tỳ nữ, vàng bạc ngọc và tơ lụa nhiều không kể xiết. Nhưng, Đồng Quán lại làm mọi người bất ngờ, lại quyết định hợp tình hợp lý, đó chính là từ chối nhận ban thưởng hậu hĩnh. Toàn bộ làm tiền an ủi cho các tướng sỹ theo y xuất chinh.



Cứ như vậy, Hoàng thượng càng xem trọng y hơn. Còn các tướng sỹ dưới trướng cũng không vì y mà máu chảy đầu rơi sao?Chiêu này quả thực là chơi quá đẹp! Tiền không dùng, đó chỉ là một đống phế đồng sắt vụn mà thôi, nhưng dùng thì phải dùng trên lưỡi đao mới được.Còn Thái Du cũng không kém, phong Anh Quốc Công, Thái phó, kế thừa vị trí của Đồng Quán, gia phong Khu Mật Sứ, cũng là nhân thần cực vị.



Do vì Đồng Quán có quân của mình, toàn bộ quân phiệt, cho nên vị trí Khu Mật Sứ đối với y mà nói, không phải là quan trọng gì. Huống hồ y cũng biết, giả dụ có chiến sự, Tống Huy Tông sẽ nghĩ tới y trước tiên.Sau đó, tướng sỹ đi theo đều được phong thưởng một chút. Ngay cả Lý Kỳ không tới cũng được một danh hiệu đại tướng quân quán quân, chính tam phẩm, quan võ hủy bỏ.Toàn triều trên dưới đều vui mừng khôn xiết.