Bắc Tống Phong Lưu

Chương 801 : Đóng cửa thả chó (1)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Tuy rằng rốt cục đóng cửa sổ này lại, nhưng giờ cũng không phải là lúc triền miên, sau khi Lý Kỳ trấn an tâm tình của Phong Nghi Nô xong, lại nịnh lên nịnh xuống, mới khiến cho Phong Nghi Nô đáp ứng hắn không cùng hắn về Tần phủ. Ngay lúc đó Lý Kỳ lại tìm Da Luật Cốt Dục đến, bảo nàng dẫn theo Phong Nghi Nô đi tới trang viên của chính mình ở tây ngoại ô, hắn tạm thời cũng không dám đưa Phong Nghi Nô về nhà.



Đã qua canh ba, nhưng tiền sảnh Tần phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.



- Gâu gâu gâu!



- Hắc Mao, ta thật sự là khinh thường ngươi, làm một con chó đực, không ngờ lại tranh thịt ăn với lão bà của mình, hắc, ngươi còn không phục, đợi lát nữa ta ngay cả xương cốt cũng không cho ngươi ăn. Kim Mao, ta biết ngươi yêu Hắc Mao, nhưng ngươi phải biết rằng con người chết vì tiền tài, chó chết vì thịt a!



Chỉ thấy Lý Kỳ đang ngồi xếp bằng ở trên ghế, trong tay bưng một bát thịt heo, trước mặt là hai con chó ngao Tây Tạng to như con cọp, một đen một vàng. Còn Mã Kiều thì đang ngồi ở một bên, một bàn tay cầm lấy dây xích sắt, một tay cầm một vò rượu mãnh liệt rót vào miệng.



Lý Kỳ tùy tay cầm lấy một miếng thịt ném ra ngoài.



Hai con chó ngao Tây Tạng đồng thời nhảy lên, lúc này đây Kim Mao khá là không chịu thua kém, rốt cục cướp được khối thịt kia, hiện giờ nó đã hết thời gian ở cữ rồi, thân mình cũng trở nên mạnh mẽ lên, hơn nữa trước đó không lâu đã sinh tám con chó ngao Tây Tạng nhỏ, đã làm cho Lý Kỳ vui vẻ phát điên rồi.



Mà hiện giờ quan hệ giữa Lý Kỳ và hai con chó ngao Tây Tạng cũng thật sự là không thể tốt hơn nữa rồi, đây hết thảy đều phải quy công cho tay nghề làm bếp của hắn nha!



Mã Kiều uống một ngụm rượu, đột nhiên nhìn nhìn rượu trong vò, một lát, y ngẩng đầu lên nói:



- Bộ Soái, có chuyện ta muốn hỏi hỏi ngươi.



Lý Kỳ vừa đùa với hai con chó ngao Tây Tạng, vừa nói:



- Về tửu quỷ?



- Ừ.



Lý Kỳ thản nhiên nói:



- Bây giờ còn không phải lúc, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn lão ta, hơn nữa cuộc sống bên trong phủ Khai Phong ta từ trước đến nay không tệ, lão không đói chết được.



Mã Kiều thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nói:



- Nhưng tửu quỷ kia chỉ yêu rượu.



- Thật có lỗi, ta đây đã thật sự lực bất tòng tâm rồi, qua mấy ngày rồi nói sau. Trước tiên đem việc này giải quyết xong đã.



Lý Kỳ nói xong lại ném một khối thịt bay ra ngoài.



Lúc này, Tần phu nhân đột nhiên đi đến, chỉ thấy nàng khoác một kiện áo khoác, khiến dáng người đẫy đà được chùm kín, từ điểm này cũng đó có thể thấy được, nàng là tìm đến Lý Kỳ đấy.



Lý Kỳ sắc mặt sửng sốt, nói:



- Phu nhân. Ngươi sao còn chưa ngủ?



- Ta nghe được tiếng chó sủa, liền đi ra nhìn một cái.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một đám người tràn vào, đuốc trong tay nhất thời chiếu sáng trưng cả Tần phủ, đi tuốt đàng trước là Thái Uy đưa tay đẩy tên hạ nhân vừa mở cửa:



- Cút ngay!



Hạ nhân kia đặt mông ngồi dưới đất, sợ tới mức sắp khóc rồi.



Con chó ở bên cạnh chủ nhân chính là bất đồng một chút.



Một trận tiếng bước chân ồn ào qua đi, ba bốn mươi tên tay chân xếp thành hai nhóm ở phía trước viện, biến Tần phủ giống như một ổ thổ phỉ.



Rồi thấy Thái Du mặt âm trầm đi đến, cả giận nói:



- Lý Kỳ, Lý Kỳ, tiểu tử ngươi mau lăn ra đây cho ta.



- Gâu gâu gâu.



Nhưng mà, nghênh đón bọn họ chính là một trận tiếng chó sủa điên cuồng, Lý Kỳ cảm thấy dùng chó để đón tiếp bọn họ, thật sự là rất chuẩn xác rồi.



- Ồ! Hóa ra là Thái đại gia nha, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng thổ phỉ đến, hữu lễ, hữu lễ.



Lý Kỳ đi ra, chắp tay ha hả cười nói.



Chỉ thấy phía sau hắn là hai con chó ngao Tây Tạng đang điên cuồng sủa không ngừng, nếu không phải Mã Kiều đang giữ, chỉ sợ hai con chó ngao Tây Tạng này đã sớm nhào tới rồi.



Lũ tay chân kia đột nhiên nhìn thấy hai con chó lớn như vậy, mặt mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi.



Thái Du cũng sợ tới mức không khỏi lui về sau một bước nhỏ, nhưng ngay sau đó thân thể chấn động, khí phách chỉ tay vào Lý Kỳ, có vẻ tinh tướng nói:



- Mẹ thằng kia. Thật to gan, dám lấy đao chĩa vào người của ta, món nợ này đợi sau này ta lại tính với ngươi, hiện tại ta lệnh cho ngươi nhanh chóng giao người ra đây.



Lớn lối gớm nhỉ, liền ngay cả Vương Phủ cũng không bằng gã nha.



Lý Kỳ ngáp, ra vẻ mờ mịt nói:



- Người nào nha? Anh quốc công, ngươi đang nói cái gì vậy?



Kia Thái Uy nói:



- Bộ Soái. Mới vừa rồi rõ ràng chính là ngươi đem Phong hành thủ mang đi.



Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:



- Hoá ra các ngươi là đến tìm Phong Nương Tử hả.