Bắc Tống Phong Lưu

Chương 802 : Mưa gió sắp đến

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Tần phu nhân ngẩn ra, lập tức than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:



- Lý Kỳ, việc này không phải là nhỏ, Thái đại gia kia quyết không có thể nào bỏ qua như vậy. Ta từng nghe cha ta nói, mà ngay cả Vương tướng đều phải nhường nhịn gã ba phần, huống chi là ngươi, hơn nữa việc này dường như cùng hoàng thượng có quan hệ, nếu không, ngươi hiện tại suốt đêm mang Hồng Nô, Phong muội muội đi ra ngoài né một hồi, vả lại xem sự tình phát triển như thế nào. rồi tính toán tiếp.



Hiển nhiên, nàng mới vừa rồi ở phía sau nghe lén.



Lý Kỳ cười cười, nói:



- Phu nhân, ta nếu muốn đi, đã đi sớm vạn năm rồi, căn bản sẽ không đợi đến hiện tại.



Tần phu nhân nói:



- Cái gì quyền lực của cải. Đều là nhất thời, ngươi ngay cả mệnh cũng không có, cho dù cho ngươi nhiều tiền hơn nữa, vày thì có ích lợi gì? Núi xanh còn đó, không sợ không củi đốt.



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Ngươi nghĩ rằng ta lưu luyến mấy thứ này sao? Là tự chính mình ngốc, tự vác lên lưng mình một gánh nặng, nếu là gay cả người cũng không bãi bất bình. Vậy ta còn mặt mũi nào đấu với ông trời. Thôi đi, nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không rõ, ta muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi sớm một chút đi nghỉ ngơi đi.



Hắn nói xong liền đứng dậy.



- Đại ca! Đại ca!



Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Quý Hồng Nô khoác bộ đồ ngủ, dẫn theo đèn lồng, vội vã đi tới.



- Hồng Nô. Sao muội lại tới đây?



Lý Kỳ kinh ngạc nói.



- Đại ca!



Quý Hồng Nô vội đã đi tới, nước mắt vòng quanh nói:



- Đại ca, xảy ra chuyện gì đâu này? Muội nghe nói vừa rồi đến đây thật nhiều người, huynh có bị thương hay không?



Lý Kỳ cầm tay nàng cười nói:



- Đại ca không phải vẫn khỏe mạnh đứng ở chỗ này ấy sao, muội yên tâm. Ồ, ngày mai muội phái một người đi học viện xin phép nghỉ, mấy ngày này trước hết đừng đi đâu nữa.



Quý Hồng Nô tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng từ trong mắt của Lý Kỳ đọc được một ít gì đó, gật đầu nói:



- Muội biết rồi.



- Muội xem muội kia, giờ đã hơn nửa đêm đấy, cũng không mặc nhiều quần áo một chút. Chúng ta trở về phòng rồi nói sau.



Lý Kỳ ôm Quý Hồng Nô, mới vừa đi hai bước, đột nhiên quay đầu nghiêm trang mà nói:


- Nhị gia, ngươi chẳng lẽ không trách ta?



- Loại sự tình này ta như thế nào có thể trách ngươi, ngươi không biết đó thôi, lúc ấy ta cùng phụ thân nghe được ngươi và đại ca vì một nữ nhân, thiếu chút nữa đã đánh nhau, đều còn tưởng rằng đang nằm mơ.



Thái Thao nói xong, bỗng nhiên nói:



- Tuy nhiên ngươi làm cũng thật sự là hơi quá đáng chút rồi, ngươi đối đãi với đại ca của ta như thế, còn có đem Thái gia chúng ta để vào mắt hay không, cha ta cho dù muốn giúp ngươi, cũng không thể xuất thủ.



Lý Kỳ thở dài:



- Nhị gia ngươi có điều không biết nha, Anh quốc công lúc ấy không những đòi Phong Nghi Nô, còn nhắc tới Hồng nương tử, hơn nữa cũng là gã động thủ trước đây, ta đây cũng là bị bức bất đắc dĩ, thuộc loại tự vệ phản kích.



Thái Thao khoát tay một cái nói:



- Những điều này ngươi đừng nói nữa, việc này ta vốn không muốn tham dự vào, là phụ thân bảo ta tới đấy, ngươi hãy nói ngươi định làm như thế nào đi.



- Đi một bước xem một bước.



- Vậy là ngươi tính toán khư khư cố chấp?



Lý Kỳ không có lên tiếng.



- Thôi, thôi, dù sao việc này ta không có ý định quản, ta cũng không cần biết, các ngươi thích làm thế nào thì làm như thế.



Thái Thao thở dài, đột nhiên hiếu kỳ nói:



- Ngươi từ khi nào thì tốt với Phong Nương Tử như vậy, vì sao chúng ta cũng không biết?



Bạo đổ mồ hôi! Đã quên người này cũng muốn nhúng chàm Phong Nghi Nô đấy. Lý Kỳ ha hả nói:



- Nói mới nhớ, toàn bộ là nhờ Nhị gia, ta mới có thể âu yếm.



- Lời này là sao?



- Lúc trước khi trù bị thọ yến, không phải ngươi để cho ta và Phong Nương Tử trù bị vũ đạo sao, chính là từ khi đó bắt đầu đấy.



Lý Kỳ nửa thật nửa giả nói.



Thái Thao nhất thời si ngốc, hối hận xanh cả ruột rồi, hóa ra là chính mình tự đẩy nữ nhân mình ngưỡng mộ nhất đi, nhưng khi đó y làm sao nghĩ tới đầu bếp này có thể tập kích ngược lại bọn họ những vương công quý tộc này nha. Không kìm nổi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói:



- Tiểu tử ngươi thật đúng là diễm phúc sâu nha.



- Đâu có, đâu có, hết thảy đều là nhờ phúc Nhị gia nha!



Lý Kỳ ha hả cười nói, trong lòng mặc niệm, khiêm tốn, lúc này nhất định phải khiêm tốn.