Bắc Tống Phong Lưu

Chương 820 : Thu phục (3)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Nhạc Phi sắc mặt không đổi nói:



- Ta phụng mệnh làm việc, chứ không phải sợ lão, lão mau chóng chịu trói đi.



- Ngươi



Ánh mắt ma men kia thoáng liếc ra sau, phát hiện lão lại bị bao vây rồi, cảnh tượng này thật sự là quen thuộc không thôi.



Loảng xoảng một tiếng.



Một bộ xiềng xích lại ném trước mặt hắn.



Nhạc Phi nói:



- Lão chắc biết nên làm thế nào rồi nhỉ?



Ma men kia vừa thấy xiềng xích, tức giận đến hộc máu, giận dữ hét:



- Tiểu tử, ngươi thật khinh người quá đáng. Ta không có phạm pháp, ngươi dựa vào cái gì bắt ta.



Nhạc Phi nói:



- Ta tận mắt thấy lão đánh ngất một binh lính, lẽ nào lại sai sao.



Ma men nhất thời không biết nói gì.



- Đeo lên nhanh đi.



Ma men la ầm lên:



- Ta không nghe theo ngươi, ngươi sẽ làm sao hả? Hừ, ta biết tất cả đều là do Lý Kỳ sắp xếp, hắn đã nhọc lòng như vậy, nhất định sẽ không tổn hại tính mạng của ta, có bản lĩnh thì các ngươi bắn đi.



Vút một tiếng



Một mũi tên ghim trước chân lão.



Nhạc Phi nói:



- Bộ soái đã đoán được lão sẽ nói như vậy, Bộ soái nói nếu lão không bó tay chịu trói, thì đừng tổn hại tính mạng của lão, chỉ bắn hai mũi tên lên chân là được rồi.



Ma men nhất thời toát đầy mồ hôi, ngực phập phồng giận dữ, lại thấy Nhạc Phi rút tên giương cung, vội nói:



- Đừng đừng đừng, ta đeo, ta đeo là được rồi.



Nói xong lão lại thành thành thật thật đeo xiềng xích lên, trong lòng nguyền rủa mười tám đời tổ tiên Lý Kỳ một lần.



Xiềng xích vừa mới đeo xong, lại một cái lưới lớn quen thuộc phủ lên, ma men biết mình đã là cá trong chậu, cũng lười phản kháng, lập tức bày ra dáng vẻ làm mình thoải mái nhất.



- Kéo đi.



- Kéo?



Ma men kinh hãi, nói:




- Ngươi được lắm. Nhưng ta đã nói rõ với ngươi rồi, ta là người không thích bị người khác quản thúc, ngươi muốn ta giống như Tiểu Kiều, tuyệt đối không thể nào.



Lý Kỳ cười nói:



- Nhưng không phải lão thích rượu ngon hơn sao?



- Đây là hai chuyện khác nhau.



- Vậy thì xem như là một chuyện. Lão giúp ta, ta cung cấp rượu cho lão, há chẳng phải vẹn toàn đôi bên ư, không làm mà được hưởng, lão an tâm uống sao. Hơn nữa ta sẽ cố gắng cho lão một không gian thoải mái nhất.



- Nếu ta không đáp ứng thì sao?



- Vậy bây giờ lão có thể đi được rồi.



- Thật sao?



- Đương nhiên, nếu lão không muốn ở lại, bây giờ có thể đi, ta bảo đảm sẽ không ép buộc lão. Lão dù sao cũng là sư phụ của Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều, hơn nữa đã cứu mạng ta, Lý Kỳ ta cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, tuyệt không tổn hại tính mạng lão. Nhưng ta cảm thấy, bỏ đi không phải hành động sáng suốt, ta nghe nói lão không có thân nhân, hai đồ đệ Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ có thể nói là người thân duy nhất của lão trên đời này, mà bọn họ đã ở lại Kinh thành rồi, sẽ không thể bỏ đi với lão, chẳng lẽ lão muốn lẻ loi hiu quạnh sống nửa đời còn lại? Hiện tại thân thủ của lão tốt, có thể làm gì cũng được, nhưng rồi sẽ có lúc lão già đi, đến lúc đó chân của lão không nhanh nhẹn nữa, lão sẽ biết cái gì gọi là cô độc, lão sẽ hi vọng Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ ở bên cạnh chăm sóc lão, hơn nữa ta tin cũng sẽ không ai có lòng tốt mang rượu đến cho lão, nếu lão muốn đến xin ta thu nhận, lão cho rằng ta sẽ thu nhận lão sao? Cho nên, ta cho rằng lúc này lão nên tranh thủ cho mình nhiều hơn nữa, chỉ cần lão giúp ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi lão, bảo đảm sau này lão có thể hưởng thụ hạnh phúc, an hưởng tuổi già.



Ma men kia nhìn rượu ngon trên đài mà không nói gì, thật lâu sau, lão đột nhiên đứng lên, cười nói:



- Quả nhiên ngươi có chút bản lĩnh, khó trách Tiểu Kiều phục ngươi như vậy, có điều ta không cần. Cáo từ.



- Đi thong thả.



Ma men đi ra cửa, đột nhiên dừng lại, lại xoay người, bước vội đến trước mặt Lý Kỳ, nói:



- Có lẽ ngươi nói có lý, được rồi, ta hứa với ngươi, có điều ngay tại đây, ngươi phải hứa với ta một chuyện.



- Lão nói đi.



- Lúc trước ta hứa giúp Mỹ Mỹ báo thù, đáng tiếc ta làm không được…



Không đợi hắn nói xong, Lý Kỳ liền nói:



- Lão yên tâm, cho dù lão không nói, ta cũng sẽ giúp Mỹ Mỹ báo thù, hiện nay cô ấy là đồ đệ của ta, chỉ là kẻ thù của Mỹ Mỹ không ở Kinh thành, hiện tại ta lại không thể dứt ra được, phải đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó ta sẽ tự mình nghĩ cách.



- Vậy được, một lời đã định.



Lý Kỳ khẽ cười, đứng dậy, nói:



- Chuyện này cũng không phải là ta ép lão, là lão tự nguyện ở lại đấy, cho nên hi vọng lão nói phải giữ lời.



- Đương nhiên.



- Vậy được, hiện tại ta có một nhiệm vụ giao cho lão.



- Nhanh vậy sao.



- Có điều lão yên tâm, trước mắt, ta sẽ để lão uống đủ năm ngày.



- Thẳng thắn! Thành giao!