Bắc Tống Phong Lưu

Chương 822 : Âm thầm chi phối (2)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


- Khó trách lại thế. Nếu bọn họ liên kết lại, thì số tiền này cũng không tính là nhiều.



Lý Kỳ gật đầu, thở dài nói:



- Chuyện này đều do con thôi, ban đầu không lập ra cơ cấu giám sát, sơ sẩy quản lý mặt này, mới giúp bọn chúng có dịp thừa cơ.



Cao Cầu nói:



- Bây giờ nói những chuyện này đã muộn rồi, hãy nghĩ cách giải quyết đi.



Lý Kỳ đảo mắt, nói:



- Thái úy, họ đã làm như vậy, rõ ràng là không nể mặt ngài, quá khinh người rồi, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.



Cao Cầu hừ nói:



- Ngươi bớt nói khích ta đi, nếu không phải tại ngươi phá hỏng chuyện tốt của Anh Quốc công, lại đi tra xét Ứng Phụng Cục, bọn họ sẽ làm tới nước này sao. Có điều nếu việc này không xong, Cao Cầu ta cũng tuyệt đối không để bất cứ ai khi dễ đâu.



Hà hà. Xem ra Cao Cầu cũng không bình tĩnh được nữa rồi. Lý Kỳ thấy Cao Cầu mặt mày giận dữ, thầm cười trộm vài tiếng, nghiêm túc nói:



- Thái úy, về mặt đá cầu, chẳng phải đều do ngài quản sao, theo lý mà nói, cầu thủ trong đội Hoàng gia hẳn đều là người của ngài mà.



Cao Cầu nói:



- Cái gì mà người của ta chứ, đó đều là người của Hoàng thượng, có điều, bình thường Vương Phủ và Thái Du cũng hay tiến cung cùng Hoàng thượng vui đùa, số lần đi cũng tương đối nhiều, người bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ cũng rất quen thuộc, hơn nữa hai người họ cùng nhau liên kết, ai dám không nể mặt chứ, lại còn mang thắng lợi về cho họ, những kẻ đó còn không nghe theo sao.



Điều này cũng đúng, nhưng ngài chắc cũng có không ít đâu. Lý Kỳ âm thầm lẩm bẩm.



Hồng Bát Kim buồn bực nói:



- Bọn họ đều là đương triều nhất phẩm, vì sao lại gây khó dễ cho thương nhân chúng ta chứ.



- Rất đơn giản.



Lý Kỳ hừ nói:



- Đội Hoàng gia vẫn là đại diện của Hoàng thượng, địa vị đương nhiên khác biệt, lấy tính cách hai người họ, họ chắc chắn sẽ dùng chuyện này mà lấy lòng Hoàng thượng, tuyệt đối không cho phép đội Hoàng gia bại trận. Nhưng thực lực của Tề Vân Xã cũng rất mạnh, thắng thua cũng rất khó nói. Nếu muốn đảm bảo thắng lợi, thì phải giở vài thủ đoạn trong tối, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thủ đoạn cũng giở ra rồi, sao lại không tranh thủ vơ vét một số chứ, mười vạn quan cũng không phải nhỏ. Hơn nữa còn có thể mượn việc này mà trả thù con, làm ít được nhiều. Bài toán như ý này của họ tính cũng thật hay đó. Chỉ là bọn họ tìm sai đối tượng rồi, bổn nhân xem bóng đá Trung Quốc mà lớn lên đó, muốn giở trò này với con, còn không phải muốn chết sao.



- Bóng đá Trung Quốc gì vậy?



- À, việc đó, ừm, ý của bóng đá Trung Quốc dùng để hình dung thủ đoạn trong bóng tối, là một thuật ngữ chuyên ngành của đá cầu.



- À.



Hồng Bát Kim nghe được cũng không hiểu rõ lắm, mà cũng lười suy nghĩ, nói:




- Lý Kỳ, khanh thành thật nói đi, rốt cuộc khanh có gây khó dễ bên trong không.



Lý Kỳ ra sức lắc đầu nói:



- Đương nhiên không có, chuyện thi đấu đá cầu vẫn luôn do Thái úy phụ trách, cho dù thần muốn gây khó dễ, cũng không thể ra tay được. Hơn nữa, Lý Kỳ thần tuy không phải quân tử, nhưng những chiêu thức vô sỉ, hạ lưu, không bằng chó heo như vậy, Lý Kỳ thần sẽ không làm.



Thái Du, Vương Phủ đều sửng sốt, trên mặt có vẻ càng xấu hổ.



Thái Du khẽ hắng giọng, chuyển đề tài nói:



- Nghe nói thi đấu đá cầu là do Kinh Tế Sử đề xuất, nói vậy Kinh Tế Sử nhất định là một cao thủ đá cầu, ta cũng muốn mở mang một chút, nếu có thời gian, mong Kinh Tế Sử vui lòng chỉ giáo.



Này, muốn làm ta mất mặt sao! Lý Kỳ ha ha nói:



- Ta cũng nghe nói Anh Quốc công khi ở Yên Kinh cũng từng giết địch tan tác tơi bời, nói vậy công phu nhất định rất cao, ta cũng muốn luận bàn với Anh Quốc công một chút, chỉ có vài chiêu, mong Anh Quốc công tận tình chỉ giáo.



Phụt phụt phụt



Những người còn lại nghe thấy, đều cười văng, tên tiểu tử này đúng là xấu xa mà.



Thái Du vừa nghe vậy, lại nhớ tới lần trước bị hắn lấy chổi đánh, tức giận nói:



- Ta là Tuyên Phủ Sứ do Hoàng thượng ngự phong, sao có thể xông pha chiến đấu?



Lý Kỳ trở miệng chế giễu:



- Vậy ta chỉ là người bày mưu tính kế, có quan hệ gì tới đá cầu chứ? Nếu Anh Quốc công ngứa chân, có thể tìm Thái úy hoặc Tả tướng mà đá, nếu có thể đặt cược, ta nhất định sẽ không mua ngài thắng đâu.



- Ngài…Hoàng thượng, người xem hắn không có tôn ti, căn bản không đặt Thiếu sư thần vào mắt, người phải làm chủ cho thần.



Thái Du thở gấp nói.



Tống Huy Tông sao lại quan tâm chuyện này chứ, ha ha nói:



- Hôm nay chỉ nói tới đá cầu, không nói chuyện khác, ha ha, đúng rồi, Thái úy, trận đấu này còn bao lâu nữa thì bắt đầu?



Cao Cầu đáp:



- Còn có một nghi thức nhỏ nữa, chính là giới thiệu cúp thưởng. Nếu Hoàng thượng có hứng thú, cũng có thể tham gia.



Tống Huy Tông cười ha ha gật đầu nói:



- Cúp thưởng? Trẫm cũng đi xem thử xem.