Bắc Tống Phong Lưu

Chương 826 : Cá cắn câu (2)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Chốc lát, chỉ thấy con chó kia chui ra khỏi thịt án, chạy về phía người đàn ông kia, mọi người nhìn thấy miệng nó ngậm một túi tiền, không khỏi đều nghẹn họng nhìn trân trối, điều này thật sự là quá thần kỳ.



Người đàn ông kia lấy túi tiền đưa đến cho Vương Tuyên Ân, nói:



- Thất lễ, thất lễ.



Vương Tuyên Ân thấy tiền trên túi có một chút ẩm ướt, nghĩ đến đây là nước miếng của chó này, trong lòng thoáng cảm thấy có chút ghê tởm, thế nên kêu tùy tùng nhận lấy, vui vẻ nói:



- Con chó này của người cũng rất có bản lĩnh, đùa giỡn để cho ta xem.



- Vâng.



Trên Đông Dương Lâu, Lý Kỳ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn xuống lầu, cười ha hả, nói:



- Không thể ngờ được tiểu tử này dễ dàng mắc câu như vậy, hại ta lo lắng vô ích, thật sự là lãng phí thời gian của ta.



Nói xong liền đứng dậy, đang lúc muốn rời đi, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi lớn, hoảng sợ nói:



- Không thể nào, y… làm sao bọn họ lại xuất ở nơi này.



Mã Kiều ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn lại, kinh ngạc nói:



- Cao Nha Nội?



Đang lúc Vương Tuyên Ân và Vượng Tài chơi đùa hăng say, đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đây thật sự là người tính không bằng trời tính mà.



- Hắc! Chó này thật là thú vị đó!



Vừa lúc Cao Nha Nội nhìn thấy con chó kia đứng thẳng lên đi lại, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nâng vạt áo trước chạy lên, thấy Vương Tuyên Ân cũng ở đó, lại không khỏi sửng sốt, nói:



- Ay, con chó là của ngươi.



Vương Tuyên Ân cũng sửng sốt, hừ nói:



- Có phải là của ta hay không can hệ gì với ngươi.



Hồng Thiên Cửu tiến lên, quay sang kia người đàn ông nói:



- Con chó này là của ngươi à.



Người đàn ông kia cũng không ngờ rằng này có biến cố này, thoáng chần chừ nói:



- Xin trả lời vị công tử này, con chó này chính là của tại hạ.



Vương Tuyên Ân thấy Hồng Thiên Cửu vẻ mặt gian trá, vội vàng nói:




Vượng Tài nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, liền xông lên. Bên phe Lục Thiên vừa mới giành được ưu thế, đột nhiên thấy một con chó lớn nhào tới, kêu lớn:



- Ay yo.



Liền quay người chạy.



Biến cố đột ngột xen vào này khiến bên phe Cao Nha Nội lập tức lộ vẻ luống cuống chân tay, vốn dĩ số nhân số đã không chiếm ưu thế rồi, giờ lại có thêm một con chó dữ trợ trận, thật đúng là họa vô đơn chí.



Ngay lúc này, lập tức hiện ra cảnh tượng thất bại.



Cao Nha Nội thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng:



- Chạy mau.



Trong lúc nói, y nhấc chân bỏ chạy, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông cũng vội vàng lánh thân, trong nháy mắt, ba tên tiểu tử này bỏ chạy không thấy bóng dáng, điều đầu tiên học được khi đánh nhau nhất định là chạy trốn.



Lý Kỳ thấy thế, không khỏi mừng rỡ trở lại, thật đúng là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường mà.



Người đàn ông kia nhẹ nhàng thở phào, ra vẻ khẩn trương nói:



- Vượng Tài, mày muốn chết hả, mau mau quay lại.



Vượng Tài nghe xong, thành thật quay về bên cạnh chủ nhân, nhưng vẫn có vẻ mặt đắc ý.



Vương Tuyên Ân tuy rằng trên mặt bị Cao Nha Nội đánh một quyền, xanh tím một mảng lớn, nhưng nhìn thấy đám người Cao Nha Nội bỏ chạy trối chết, lập tức cười ha ha, nói:



- Giặc cùng đường chớ đuổi.



Nói xong y lập tức đi vào án thịt kia, lấy ra một cái chân heo, đi tới trước Vượng Tài, nói:



- Chó ngoan, thật sự là một con chó ngoan, đây là thưởng cho mày ăn, ha ha, con chó này thật sự hay lắm, hay lắm!



Y thấy con chó lớn này mà lại giúp y cắn Cao Nha Nội, cảm thấy mình và con chó này gặp nhau đó là duyên phận, vô cùng thân thiết.



Nhưng Vượng Tài dường như không bị y mua chuộc, quay đầu đi, cũng không nhìn liếc mắt một cái, làm cho Vương Tuyên Ân phải xấu hổ.



Người đàn ông kia nói:



- Thật sự rất xin lỗi, con chó này của tôi không ăn thức ăn của người lạ, hơn nữa nó lại thích ăn thịt chín.



Vương Tuyên Ân nghe vậy nhướn mày, nói:



- Vậy nếu như ta mua nó, chẳng phải là nó sẽ đói chết à.