Bắc Tống Phong Lưu

Chương 91 : Đi chùa

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Tần phu nhân cười khổ: - Thất Nương, muội đừng hỏi nữa.



Có hỏi hắn cũng không trả lời.



- Vẫn là phu nhân hiểu ta.



Lý Kỳ vội vàng gật đầu.



Tần phu nhân lườm hắn, không muốn thảo luận vấn đề này nữa, nghiêm mặt nói: - Ngày mai đi Tướng Quốc Tự thắp hương bái Phật.



Cho nên ngươi phải dậy sớm một chút.



- Không thể nào, thắp hương bái Phật? Ta không đi được không? Lý Kỳ khó xử nói.



- Vì sao không đi? - Tại hạ thờ là Quan Nhị Ca.



(Quan Vũ) Tần phu nhân trầm mặt: - Không được, ngươi phải đi.



Ngươi là lão bản mà không đi, vậy thì thật không có thành ý.



- Ài.



Lý Kỳ chép miệng, nói thầm:"Xem ra phải tốn một khoản nhan đèn đây." Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Kỳ đã bị Tiểu Đào đánh thức.



Nếu không phải đối phương mới chỉ là một tiểu cô nương, Lý Kỳ đã hung ác đánh một trận rồi.



Tố chất gì vậy? Không biết quấy rầy người khác khi đang ngủ là một việc rất bất lịch sự không.



Nhưng khi Lý Kỳ rửa mặt xong, đi vào phòng khách.



Thấy bên trong đã đứng không ít người.



Tần phu nhân, chú cháu Ngô Phúc Vinh, hai anh em họ Trần, và mẹ con Trần A Nam.



Bọn họ đều đang chờ một mình hắn.



Điều này làm cho hắn cảm thấy rất có lỗi.



Chỉnh đốn sơ sơ xong, đoàn người kéo nhau tới Tướng Quốc Tự.



Tần phu nhân ngồi kiệu.



Ngô Phúc Vinh và Lý Kỳ cưỡi lừa.



Còn lại đều đi bộ.



Trên đường đi, Lý Kỳ không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.



Có mấy lần thiếu chút nữa rơi xuống lưng lừa.



Tướng Quốc Tự, mỗi tháng mở năm lần.



Những ngày mở cửa, dân chúng có thể tự do đi lại.



Còn được thưởng thức các tiết mục giải trí.
- Tại hạ là TriệuTriệu Uẩn.



- Nguyên lai là Triệu huynh, thất kính, thất kính.



Triệu Uẩn chắp tay, cười nói: - Vài ngày trước, tại hạ có tới Túy Tiên Cư một chuyến, muốn nếm thử lại tài nấu nướng của Lý huynh.



Nhưng quán ăn lại đóng cửa.



Không ngờ có thể gặp được Lý huynh chỗ này, thật đúng là bất khả tư nghị.



Lý Kỳ cười ha hả: - Vài ngày trước quán ăn của chúng tôi đang sửa sang lại.



Nếu có chỗ nào chậm trễ, mong Triệu huynh thứ lỗi.



Ba ngày sau, tiểu điếm sẽ khai trương.



Mong rằng lúc đó Triệu huynh tới cổ động.



- Nhất định, nhất định.



Triệu Uẩn cười ha hả, hướng đám người phía sau nhìn, chợt giật mình nói: - Là ông ta.



- Là ai? - À, không có việc gì, không có việc gì.



Triệu Uẩn lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: - Bọn họ đang làm gì vậy? Lý Kỳ à một tiếng, nói tin tức mà Ngô Tiểu Lục vừa mới thăm dò được cho Triệu Uẩn.



- Có chút ý tứ.



Triệu Uẩn mỉm cười cổ quái, nói: - Tại hạ thấy Lý huynh có vẻ như định đi tới thử? - Không sai, tại hạ chính có ý đó.



Lý Kỳ gật đầu.



Triệu Uẩn cười cười: - Vừa vặn, tại hạ cũng muốn thử xem, đây rốt cuộc là món ăn gì? Lý huynh sẽ không để tâm chứ? - Vậy thì không thể tốt hơn.



Mời.



- Mời.



Hai người sánh vai đi tới.



Không đợi Lý Kỳ lấy tiền, Triệu Uẩn liền trực tiếp đặt một thỏi bạc lên bàn.



"Kẻ có tiền có khác." Nam tử trung niên vừa nhìn thấy Triệu Uẩn, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.



Nhưng chỉ là lóe lên, liền mỉm cười nói: - Mời hai vị ngồi.



Sau khi hai người ngồi xuống, ông ta lại nói: - Món canh này là do ta dùng chín loại nguyên liệu nấu thành.



Nếu hai người, ai có thể nếm ra là những nguyên liệu gì thì thắng bốn mươi lượng bạc của ta.



Triệu Uẩn giống như có chút không kiên nhẫn, thúc giục: - Nhanh bắt đầu đi.



Đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ trong đám người: - Đợi chút, đợi chút, còn có ta.