Bắc Tống Phong Lưu

Chương 834 : Lễ vật nhiều người cũng trách (1)

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Đông cung.



Một loạt âm thanh bốp bốp hỗn loạn.



- Lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy.



Triệu Hoàn đi tới đi lui trong phòng, trên mặt đầy vẻ tức giận.



Song, nguyên nhân làm y tức giận chính là một đống lễ vật phía sau y kia, nào nhân sâm, Phỉ Thúy, Ngọc Như Ý vân vân, đều là kỳ trân dị bảo, nhiều vô số kể.



Không cần phải nói, đây đương nhiên là lễ vật mà những đại thần kia tặng. Hiện giờ uy hiếp lớn nhất của Đông cung đã bị loại bỏ, có thể nói là vững như Thái sơn, những đại thần kia còn không nhanh chóng nịnh bợ Hoàng đế tương lai này sao, chỉ sợ chậm trễ hơn người ta, đặc biệt là những người lúc trước nghiêng về Vận Vương, ngay cả vốn liếng đều móc ra lấy lòng Triệu Hoàn.



Đáng tiếc là, Triệu Hoàn này mặc dù không quả quyết, không chủ kiến, yếu đuối nhát gan, nhưng y lại kế thừa một truyền thống vô cùng tốt đẹp của Hoàng đế Bắc Tống, là tiết kiệm, y vô cùng căm hận xa xỉ ngân mị, cũng chính bởi vì vậy, lúc trước y mới cãi nhau rồi trở mặt với Vương Phủ, thật ra không chỉ là Vương Phủ, lúc trước khi Thái Kinh tại vị, quan hệ với y cũng không hòa hợp như vậy.



Lý Kỳ đứng một bên nhìn thấy kỳ trân dị bảo đầy đất, trong lòng cảm thấy đáng tiếc nha.



- Lúc trước Vương Phủ tại vị, đối với ta các ngươi làm như không thấy, thậm chí ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng có vẻ không chút để ý, qua loa cho xong, bây giờ lại cầm những món bảo bối cướp đoạt được này đến nịnh bợ ta, không nghi ngờ gì là muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa mà, đám người đó thật sự là còn đáng giận hơn cả Vương Phủ, Triệu Hoàn ta sao có thể tùy ý bọn họ sắp đặt chứ. Triệu Hoàn dường như còn chưa có phát giận hết, đột nhiên cầm lấy Ngọc Như Ý gần nhất chuẩn bị ném xuống đất.



- Điện hạ.



Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, vội vã tiến lên giữ chặt lấy Ngọc Như Ý bị Triệu Hoàn nâng qua đầu, nói: - Xin Điện hạ bớt giận, Ngọc Như Ý này là Anh quốc công tặng đó.



Triệu Hoàn sửng sốt, nói:



- Vậy không phải vừa hay ư, không phải ngươi muốn nói thay gã chứ.



Lý Kỳ ha hả nói: - Điện hạ, người buông tay trước đi. Trong lòng lại nói, ta không có thoi quen đứng gần nói chuyện với gay như vậy đâu.
Triệu Hoàn khoát tay, bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, có chuyện suýt chút quên nói cho ngươi, Ứng Phụng Cục vừa mới phế bỏ chưa được vài ngày, ta nghe nói có người góp ý với Phụ hoàng, nói không nên phế bỏ Ứng Phụng Cục.



Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nhanh như vậy? Chẳng lẽ là Anh quốc công?



Triệu Hoàn lắc đầu nói: - Lời ấy xuất phát từ hậu cung.



Đám phụ nữ đó nghèo đến phát điên rồi mà. Trong lòng Lý Kỳ giận dữ, ngoài miệng lại nói: - Vậy ý của Hoàng thượng?



- Phụ hoàng hình như vẫn chưa dao động, nhưng đây thủy chung là một mối hoạ ngầm. Triệu Hoàn cau mày nói.



Lý Kỳ gật đầu nói: - Điện hạ nói không sai, cho nên cần có thứ gì đó thay thế Ứng Phụng Cục.



- Thay thế Ứng Phụng Cục? Dùng cái gì để thay?



- Quân Khí Giám.



- Quân Khí Giám?



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đúng vậy, ngày tết các quốc gia sứ thần nhất định sẽ đến Biện Kinh, đây chính là cơ hội của chúng ta, chỉ cần Quân Khí Giám kiếm được tiền, Hoàng thượng sẽ dần dần quên mất Ứng Phụng Cục.



Triệu Hoàn nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Vẫn có chút không ổn, Phụ hoàng không phải thích từng xâu tiền kia, mà là kỳ thạch và kỳ hoa dị mộc vân vân.



Lý Kỳ cười nói: