Bắc Tống Phong Lưu

Chương 842 : Câu đùa này hơi quá rồi (2)

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Lý Sư Sư khẽ cười nói: - Không có gì không ổn. Vị này nhất định chính là Da Luật Công chúa đi.



Da Luật Cốt Dục khẽ vuốt cằm, hơi vẻ cô đơn nói: - Đó là chuyện trước đây thật lâu rồi. Các cô bảo ta Cốt Dục là được rồi.



Lý Kỳ giới thiệu hai người bọn họ với nhau một lượt, lại hướng tới Lý Sư Sư hỏi: - Sư Sư cô nương, tại sao cô đến đây vậy?



Phong Nghi Nô vừa nghe, ánh mắt có vẻ có chút trốn tránh.



Lý Sư Sư cười dài nói:



- Sư Sư không mời mà tới, thật sự là mạo muội, Lý sư phó chớ trách, nếu là quét hưng trí của Lý sư phó, Sư Sư có thể liền trở về.



Hay nói giỡn. Cô chính là nữ nhân của hoàng thượng, ta dám đuổi cô ra ngoài sao, nhưng --- nhưng ta lại không dám mời cô vào trong phòng nha. Lý Kỳ vội hỏi: - Sao có thể nha, Sư Sư cô nương có thể tới, hàn xá thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, vận may vào đầu, ta cao hứng cũng còn không kịp. Những thứ khác ta không nói, chỉ cần có một đại mỹ nữ như vậy đứng ở đây, cơm tất niên cũng cảm thấy ăn ngon hơn một ít.



Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn đột nhiên thoáng nhìn sắc mặt khác thường của Phong Nghi Nô, thầm nghĩ, chẳng lẽ là nàng mời Lý Sư Sư đến phòng ta đấy, thật đúng là có khả năng này. Nữ nhân quá thông minh cũng không tốt, xem ra đêm nay trái ôm phải ấp là hưởng không tới.



Lý Sư Sư đều coi ở trong mắt, ý cười bên khóe miệng lại càng đậm, cười khanh khách nói: - Lý sư phó thực biết ăn nói, vậy Sư Sư liền mặt dày ở lại thôi.



- Nói chi vậy. Sư Sư cô nương đừng quá khách khí.



Phong Nghi Nô đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ, huynh đang ở đây làm cái gì?



- Sủi cảo.



- Sủi cảo?




Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không có cái gì bất đồng, ta hôm nay chuẩn bị hai loại sủi cảo, một loại là vô cùng truyền thống - sủi cảo rau hẹ thịt heo, một loại khác chính là sủi cảo canh loãng, ta nghĩ đến cơm tất niên, cơm tất niên, ăn là một loại vui mừng, là một loại không khí thân nhân đoàn tụ, đồ ăn của bản thân không còn quá quan trọng.



Lời này vừa nói ra, tam nữ đều lâm vào ngẩn ra, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.



Lý Sư Sư thần sắc ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu nói: - Nếu có thể cùng thân nhân gặp nhau, cho dù cơm rau dưa, vậy cũng còn hơn trăm vị nhân gian.



- Thân nhân? Trong mắt Phong Nghi Nô nổi lên một tia lệ quang, cúi đầu nói: - Từ khi muội hiểu chuyện tới nay, còn chưa bao giờ được hưởng hương vị của cơm tất niên.



Có lẽ theo người khác, dễ như trở bàn tay, hoặc là nói là bẩm sinh gì đó, nhưng ở trong sinh mệnh của nàng lại chính là có thể gặp được mà không thể cầu được.



Tại thời khắc này, bốn người trong phòng sinh ra một loại cộng hưởng.



Bốn người bọn họ một người là nữ nhân của hoàng thượng, một người là tân quý đương triều, một người đã từng là Công chúa, một người là nữ thần trong suy nghĩ của mọi người. Ở mặt ngoài xem là vô cùng vẻ vang, nhưng kỳ thật rất nhiều người đều có được thứ bọn họ hâm mộ mà không thể có được, đó chính là thân tình, tình yêu có thể bồi dưỡng, có thể làm lại một lần, nhưng thân tình là bẩm sinh, đã không có thì chính là không có, đã mất lại cũng không tìm trở về được, nhưng chính là vì thân tình có đặc thù là bẩm sinh, cho nên người bình thường đều phải chờ tới sau khi mất đi, mới hiểu được đạo lý này, nhưng đến khi đó thì đã muộn rồi.



Lý Kỳ cầm hai tay của Phong Nghi Nô, dịu dàng nói: - Muội yên tâm, ta nhất định sẽ cho muội một gia đình.



Phong Nghi Nô ngẩn ra, một câu đơn giản này, trong lòng nàng cảm thấy còn hơn trăm ngàn câu lời ngon tiếng ngọt, bởi vì đây chính là thứ nàng nhiều năm qua đau khổ truy tìm.



Một bên Lý Sư Sư đột nhiên thốt lên một câu: - Ta cũng muốn.



- Khụ khụ khụ....



Câu đùa này hơi quá rồi! Lý Kỳ suýt nữa bị câu "Ta cũng muốn" này dọa cho hôn mê bất tỉnh.