Bắc Tống Phong Lưu

Chương 843 : Làm hồi cầm thú (2)

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Dựa vào! Trong lòng Lý Kỳ hung hăng dựng lên hai ngón giữa. Không được, còn thiếu một cây, ngón thứ năm giơ lên, ồ không, khiêm tốn, khiêm tốn, bây giờ không phải là lúc ngươi phát huy. Đặt mông ngồi xuống, kẹp lên một miếng sủi cảo, ồ không, hẳn là một miếng vỏ sủi cảo mới đúng, chậc chậc hai tiếng, thật muốn khóc, nói: - Thực dày.



- Phốc.



Phong Nghi Nô sau khi nghe xong, trực tiếp bị nghẹn ho ầm lên.



Lý Kỳ đưa chén nước qua, nói: - Tay phải có kiên nhẫn, muội bây giờ còn cho rằng làm sủi cảo thú vị nữa không?



Phong Nghi Nô khẩn trương uống một hớp, dùng sức lắc đầu, cũng không biết đến tột cùng nàng muốn biểu đạt cái gì.



Lý Kỳ cười khổ một tiếng, kẹp lên một miếng rau trộn đặt lên trên vỏ bánh, cuộn lại, đưa vào miệng, nói: - Ừm ừm ừm, hương vị thật đúng là không tồi.



Cái này cũng ăn ngon sao? Phong Nghi Nô tò mò hỏi: - Thật hay giả?



- Muội muốn thử một chút không.



- Không cần.



- Thử một miếng đi mà.



- Không thử.



- Nào nào, để vi phu giúp muội cuốn một chiếc.



- Không --- không cần, huynh --- huynh làm gì.



Lý Kỳ cũng mặc kệ nhiều như vậy, cuộn cuộn lên một chiếc liền đưa tới miệng Phong Nghi Nô, Phong Nghi Nô lắc đầu quầy quậy, không ngừng trốn tránh.



Bức ta dùng tuyệt chiêu sao? Lý Kỳ hất mông một cái, trực tiếp ngồi vào bên người Phong Nghi Nô.



Phong Nghi Nô lúc này rất luống cuống, cũng không cần Lý Kỳ ra tay nữa, cặp môi thơm hé ra, nhanh chóng nhận lấy cái cuốn không biết gọi là gì gì đó ăn vào.



- Vậy mới ngoan chứ.



Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, lại ngồi về chỗ cũ.




Đúng lúc này, Lý Sư Sư đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: - Ta như thế nào lại ngủ mất?



Lý Kỳ còn bị hoảng sợ.



- Lý Kỳ, ngươi lấy nhiều chăn lông như vậy đến làm chi? Phong Nghi Nô cũng ngẩng đầu lên nói.



- Hả?



Lý Kỳ hoàn toàn si ngốc.



- Giờ nào rồi nhỉ? Ơ, đã trễ thế này, muội muội, chúng ta nhanh đi về đi.



- Ồ, Lý Kỳ, muội về bên tỷ tỷ trước nhé.



- Lý sư phó, đa tạ cơm tất niên của ngươi, thực là vô cùng mỹ vị.



Hai người kẻ xướng người hoạ đi qua bên cạnh Lý Kỳ.



Lý Kỳ hãy còn ngây người tại chỗ, mơ hồ nghe phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách, con mẹ nó, ta thực buồn bực nha, các cô đều là uống rượu lớn lên, tửu lượng như thế nào lại có chút xíu như vậy, hóa ra là liên hợp cùng nhau đùa giỡn ta nha, sớm biết như thế, mới vừa rồi còn cái gì cầm thú không cầm thú đấy, trực tiếp lên không phải được rồi sao. Hướng tới phía Da Luật Cốt Dục còn gục xuống bàn nói: - Mọi người đi rồi, muội còn giả bộ cái gì, đứng lên đi.



- Hì hì



Da Luật Cốt Dục chậm rãi ngẩng đầu lên, thật sự nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười, lập tức lại nhỏ giọng nói: - Rất xin lỗi, muội cũng không có cách nào.



Lý Kỳ ha hả cười nói: - Nếu ngay cả cầm thú đều làm không được, ta đây chỉ có thể làm thánh nhân.



Hắn nói xong liền lao thẳng tới.



Phanh!



Da Luật Cốt Dục sắc mặt đột biến, một quyền cứ thế chém ra.



- Ôi! Ta lại quên.