Bắc Tống Phong Lưu

Chương 845 : Nguy cơ tiền bạc

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Chạng vạng tối, tại Quân Khí Giám.



Một vài người bước vào, hành lễ nói:



- Bẩm giám sự, thái tử điện hạ và Thái nhị gia đến rồi ạ



Lý Kỳ than ôi một tiếng, vội vàng nói:



- Mau mau lấy khăn nóng ta đã chuẩn bị ra đây.



- Vâng.



Một lát sau, Triệu Hoàn và Thái Thao hai người sóng vai đi đến.



- (Hạ quan) Ty chức bái kiến thái tử điện hạ, Thái nhị gia.



Lý Kỳ nghiêng người dựa vào ghế, trên đầu đắp một chiếc khăn nóng, hắn rên rỉ hai tiếng, mới nào:



- Ai da, thái tử và nhị gia đến rồi à, nhanh nhanh đỡ ta dậy.



“A.”



Gia Luật Cốt Dục nhanh chóng tiến lên, dìu Lý Kỳ đứng dậy.



Triệu Hoàn và Thái Thao liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu. Triệu Hoàn trợn mắt nói:



- Được rồi, được rồi, ngươi đừng giả bộ nữa, phụ hoàng không ở đây đâu.



Không phải chứ, ta giả bộ giống thế, ngươi đều nhìn ra được. Lý Kỳ phát huy toàn bộ tinh thần nghề diễn, thều thào nói:



- Ý này của thái tử là gì, thứ lỗi cho hạ quan ngu dốt, nghe không hiểu được.



Thái Thao tức giận nói:



- Ngươi mà ngu dốt? Ngươi dám nói ngươi không giả bệnh để khỏi đi triều hội đi.



- A? Giả bệnh? Giả bệnh gì?



Triệu Hoàn thấy bộ dạng lợn chết không sợ bỏng nước sôi của Lý Kỳ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói:


- Không được, hiện giờ giá trị của tiền dẫn thấp hơn cả tiền vàng mã, không thể phát hành lại được.



Đây vốn là một phương pháp hay, nhưng vấn đề hiện nay là quan trường thối nát. Lòng tin với triều đình bị thiếu nghiêm trọng, rất nhiều tiền dẫn ở địa phương đều mất đi giá trị đổi, còn không bằng một tờ giấy lộn.



Triệu Hoàn nói:



- Vậy thì phải làm sao? Thật ra hôm nay ta cùng Thái học sĩ tới đây. Việc mua bán vũ khí là việc thứ hai, còn đây mới là mục đích quan trọng, phụ hoàng nói bản thân ngươi làm buôn bán, chuyện tiền tệ này, ắt hẳn ngươi có giảm bớt.



Con mẹ nó chứ, lúc này ngươi mới nhớ đến ta, đi sớm làm gì. Lời tuy như thế, nhưng chính là Tống Huy Tông chỉ định hắn, bảo hắn nghĩ cách ngăn chặn việc tiếp tục phát sinh thiếu tiền, dù sao tiền cũng không có, vậy còn muốn làm kinh tế cái mông nha.



Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:



- Việc này để thần suy nghĩ đã, phát hành hay không phát hành tiền dẫn, phát hành tiền tệ là càng không thể rồi.



Thái Thao nói:



- Tại sao? Thị trường thiếu tiền, triều đình nếu không phát hành tiền, thì còn làm gì nữa.



Lý Kỳ nói:



- Thật ra chúng ra sai ở chỗ không ngừng phát hành tiền tệ, dẫn đến tiền tệ bị giảm giá trị, còn có cả “cấm tiền” nữa.



- Cấm tiền?



- Cấm tiền chính là cấm thương nhân mang theo tiền khi buôn bán với nước ngoài, cấm dân chúng tự mình tiêu hủy máy đúc tiền.



- Không sai.



Lý Kỳ than nhẹ một tiếng nói:



- Thật ra thiếu tiền ở Đại Tống chúng ta, chỉ là hiện tượng giả, không phải là thiếu tiền thật sự. Thật sự buôn bán ở Đại Tống rất phát đạt, nhưng còn rất xa mới đạt đến tình trạng nhiều tiền như vậy. Nói cách khác, chính là tiền tệ trên thị trường phần nhiều là hàng hóa, cung lớn hơn cầu, kể từ đó, sẽ chỉ tạo thành một hiện tượng, đó chính là tiền nhàn rỗi (tiền không dùng đến). Cũng có thể nói, một bộ phận tiền không được dùng, bị nghẽn lại, tiền bắt đầu xuất hiện tình cảnh bị xếp chất đống, một khi xuất hiện tình cảnh này, chắc chắn tiền sẽ bị giảm giá trị, khi tiền bị giảm giá trị, mà giá trị của đồng không đổi, thì sẽ hình thành tình trạng như bây giờ, giá trị của tiền thấp hơn rất nhiều giá trị của đồng, dân chúng tự nhiên sẽ chọn nung chảy tiền đồng, chế tạo dụng cụ, thật ra việc này đối với chúng ta có lợi ích rất lớn, ngăn cản là một sự lựa chọn sai lầm.



- Có lợi?



Thái Thao ngạc nhiên nói.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đây thuộc sự điều tiết khống chế hiển nhiên thị trường của tự nhiên. Khi dân chúng đang không ngừng nung chảy tiền đồng, số lượng tiền không ngừng giảm bớt, như vậy giá trị đồng tiền cũng từ từ tăng trở lại. Một khi đạt tới cân bằng, dân chúng sẽ không cất giữ tiền nữa, tiền tự nhiên sẽ chảy ngược vào thị trường. Đồng nghĩa với việc, cản trở lưu động của đồng tiền, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của buôn bán, hàng hóa đang giảm dần, tiền tệ lại không giảm, vậy thì tiền sẽ thừa thãi hơn hàng hóa, cung vĩnh viễn cao hơn cầu, tiền sẽ không ngừng bị giảm giá trị. Ngược lại, khi hàng hóa nhiều hơn tiền, tự nhiên sẽ thúc đẩy tiền sản sinh, đây mới là thiếu tiền thật sự, thiếu tiền thật sự chắc chắn sẽ làm tăng giá trị đồng tiền, mà không phải là giảm. khi đó dụng cụ bằng đồng sẽ từ từ lưu động theo phương hướng tiền, lúc đó mới có thể phát hành tiền.