Bắc Tống Phong Lưu

Chương 868 : Người thần bí

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Tiếng vang vẫn còn đang ở trong rừng cây, bỗng thấy một bóng người từ trong rừng cây đi ra



- Đừng bắn, đừng bắn, là ta mà!



Người tới chính là Tửu Quỷ đó, chỉ thấy lão ta vừa chạy vừa khua khua hai tay, hét lên.



Đám người Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không khí căng thẳng vẫn không được giải trừ, toàn quân vẫn ở trạng thái cảnh giác.



- Súc sinh, đừng ăn, ăn nữa là mất mạng.Tửu Quỷ xông tới đứng trước mặt một con ngựa ngồi ăn cỏ trước cánh rừng, một chân đá vào mông ngựa, sau đó nhảy lên người nó, cưỡi ngựa chạy về phía Lý Kỳ.



Trong khoảng khắc, Tửu Quỷ đã tới trước mặt Lý Kỳ.



- Bên trong tình hình thế nào?



Lý Kỳ liền hỏi.



- Bên trong .



Tửu Quỷ vừa nói hai từ, bỗng dừng lại, nhíu mày nhìn Lý Kỳ, nói:- Giống, quá giống.



- Quá giống cái gì?



Lý Kỳ nghe mà không hiểu gì.



Tửu Quỷ cảnh giác nói:



- Bộ soái, ngươi nói thực đi, đây rốt cuộc có phải là ngươi cố ý bày kế hãm hại ta không?



- Ta ta bày kế hại ngươi?



Lý Kỳ bị ông ta làm cho hồ đồ, rít lên nói:



- Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi không có việc làm à, bày kế hại ngươi. Maunói xem, bên trong rốt cuộc là có chuyện gì?



- Điều này cũng đúng, hiện giờ ngươi không có công phu này.



Tửu Quỷ hơi hối lỗi cười, nói:



- Khi ta vừa vào, phát hiện bên trong có 5 người. Họ nhìn ta một mình tới, còn chuẩn bị tiến lên bắt ta. Kết quả là suýt chút nữa bị ta bắt, họ thấy không đánh lại được, liền bỏ chạy. Nhưng đừng nói, những tên tiểu tử đó chạy rất nhanh, có công lực của Mã Kiều lúc 10 tuổi. Ta đã phế đi một phần rồi, đuổi được một người, liền đánh cho y hôn mê, vừa định đưa về, nhưng bỗng thấy xuất hiện năm sáu mươi cung tiễn thủ. Ngươi biết ta sợ nhất là cung tên, nhưng may mà ta nhanh nhẹn, dùng tên tiểu tử hôn mê đó làm bia đỡ, mới chạy được ra ngoài.Nhạc Phi và các tướng lĩnh liên can nghe xong, cảm thấy không thể tin được, một người đối mặt với năm sáu mươi tên cung tiễn thủ, dù có thể rút lui được, cũng thật là quá kinh khủng rồi.



Lý Kỳ thấy không thể trách được, nên nhớ Tửu Quỷ này đối mặt với hơn mười sát thủ cấp 1 vẫn cưỡi ngựa tung hoành trong ngõ đánh nhau. Tất cả đều không đáng là gì, đương nhiên cũng không có chuyện ông ta lừa dối. hỏi:



- Vậy họ có đuổi theo không?



- Chuyện này ngươi cũng đừng trách ta. Ta đã cố gắng dụ họ ra, nhưng họ đuổi theo một lúc liền không đuổi theo nữa.Tửu Quỷ có chút buồn bực lắc đầu, nói:



- Nhưng những người đó tuyệt đối không phải là quân giặc bình thường. Xét trên phương diện phối hợp giữa chúng, nhất định là được tấm huấn nghiêm ngặt, không thua kém gì Long vệ quân của các ngươi. May mà ta đi, đổi lại là Mã Kiều, ha ha, cũng không biết thế nào rồi.



Trải qua huấn luyện nghiêm khắc? Lẽ nào ? Nếu thực sự như vậy, vậy thì hỏng rồi. Lý Kỳ nhíu mày lộ rõ vẻ u sầu.




- Ồ.



Ngưu Cao liền dẫn theo hơn mười người vòng trở lại.



Lý Kỳ nắm chặt tay phải lại, ảo não nói:



- Đáng ghét, ngay cả tình tiết quan trọng như vậy ta cũng bỏ qua.



Mã Kiều kinh ngạc nói:- Tình tiết gì?



Lý Kỳ nói:



- Vị đại thúc đó căn bản không phải là nông phu.



- Sao lại biết được?



- Ngươi còn nhớ khi đó họ đều mặc quần từ đầu gối trở lên, chân của những người còn lại đều rất thô ráp. Điều này cho thấy nông dân làm ruộng trong một thời gian dài tạo thành, còn người trung niên đó đầu gối lại không hề thô ráp chút nào, cho nên y tuyệt đối không phải là nông phu.Vừa nói dứt lời, Ngưu Cao liền cưỡi ngựa thở hồng hộc nói:



- Bộ soái, những người đó đều không thấy.



Trong mắt Lý Kỳ chợt lóe lên, nói:



- Quả nhiên là như vậy, tiếc là khi đó ta đều chú ý tới quân lương, không chú ý tới nhiều hơn. Nhưng mục đích của họ ở đây là gì?



Suy nghĩ hồi lâu, mà vẫn nghĩ mãi không ra.



Ngưu Cao nói:



- Bộ soái, bây giờ chúng ta làm thế nào?- Vào thị trấn rồi tính.



Lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng Lý Kỳ cũng đã tới thị trấn Lân Du trước khi trời tối. Nhưng bên trong không có một bóng người, là một huyện trống, tử khí trầm trọng.



Về điểm này, trong lòng Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị. Vì trời đã tối, hắn lại không có bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể ở lại đây một đêm. Vì thế, hắn liền dặn dò đám người Nhạc Phi xây dựng phòng ngự, đề phòng bị tập kích.



Sau bữa cơm tối, trong tòa nha huyện trống đó, Lý Kỳ đã triệu tậpcác tướng lĩnh tới thảo luận xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Nhưng bàn bạc hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách nào.



Trong lúc mọi người đang buồn rầu, bên ngoài bỗng truyền tới một trận rung chuyển.



Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, nói:



- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?



- Báo!



Một binh lính đi vào nói:- Khởi bẩm bộ soái, vừa rồi bên ngoài bỗng bắn vào một mũi tên, nhưng thấy đầu mũi tên buộc một gói vải.



Lý Kỳ liền lấy gói vải xuống, mở ra xem. Nhưng khi mở ra bên trên viết “Muốn biết tung tích quân lương, mau tới đầm Ngọc Nữ Thành Nam.