Bắc Tống Phong Lưu

Chương 870 : Biến đổi bất ngờ

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Hai người dường như là đang so xem ai cười to hơn.



Chàng thanh niên đó thấy Lý Kỳ cũng cười lớn, bỗng thôi cười, nói:



- Ngươi cười cái gì?



Lý Kỳ hỏi ngược lại:



- Ngươi cười gì?



- Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình.



Lý Kỳ nói:- Ta cười ngươi cười ta không biết tự lượng sức mình.



Chàng thanh niên đó nghe xong câu trả lời của Lý Kỳ, bỗng phản ứng không kịp.



Đám người Mã Kiều và Ngưu Cao đứng bên cạnh Lý Kỳ rất lâu, sửng sốt, chượt hiểu ra không khỏi mỉm cười. Vị bộ soái này thực là quá tổn hại người ta.



Lát sau, chàng thanh niên đó mới phản ứng lại, tức giận nói:



- Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao? Các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, các ngươi không ai chạy thoát.Lý Kỳ nói:



- Chúng ta bị bao vây rồi sao? Ngươi nói ngược rồi, dựa vào mấy cung thủ không biết bắn cung trong tay các ngươi cũng dám lấy ra mất mặt người ta, còn học đánh phục kích. Bổn soái nếu đã dám đi vào, còn có khả năng đi ra. Bổn soái đang muốn cho ngươi nhìn ra xem rốt cuộc ai bao vây ai?



Nói xong, hắn giơ tay lên, khí phách nói:



- Lấy nỏ của ta tới.



Mọi người đều sửng sốt.



Mã Kiều nói nhỏ:- Bộ soái, người đã quên rồi, từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ chơi trò này.



Đây đúng là một kẻ ngốc. Sắc mặt Lý Kỳ không hề thay đổi, hơi nhếch mép, hạ thấp giọng nói:



- Ngươi ngốc quá, tùy tiện sách một bộ lại đây là được rồi!



Nhạc Phi nghe xong, lập tức sai người lấy một cung nỏ kiểu mới tới. Y còn lo lắng Lý Kỳ không biết dùng, còn giúp Lý Kỳ đặt tên lên. Do vì mũi tên kiểu mới này đều trang bị ròng rọc, cho nên mũi tên khá dài, vừa kéo một cái là căng rồi, lúc này mới bắn đi.Nhìn thần tượng của mình rất hiểu mình, Lý Kỳ hài lòng nhận lấy bộ cung. Do vì giơ cung lên có đặt kíp nổ, tùy tiện bắn một mũi là được rồi. Đây là Lý Kỳ nghĩ như vậy, đương nhiên hắn cũng làm được. Trên tay lén lút đặt kíp nổ bên trong, ánh lửa lóe lên, hắn lớn tiếng nói:



- Xong rồi.



Nói xong, hắn giơ chiếc cung lên trời, bóp cò.



Vèo một tiếng, mũi tên bay thẳng lên trời.



Bỗng nhiên, trên trời truyền tới một tiếng thét dài.Trong bầu không khí căng thẳng, tiếng thét này có lẽ đã khiến cho nhân mã cả hai bên đều sợ đến run người, suýt nữa bóp cò. Theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con quạ đang vỗ cánh bay tới. 




Chiết Ngạn Chất lắc đầu nói:



- Hiện tại xin thứ cho ta khó có thể nghe theo lệnh, trước tiên ta xin hỏi bộ soái vài vấn đề.



Lý Kỳ cương quyết nói:



- Đùa, nếu ngươi là giặc, ta là lính, đã khi nào ngươi thấy giặc hỏi lính chưa? Nếu ngươi là lính, vậy ta chính là trưởng quan của ngươi, sao có chuyện thuộc hạ chất vấn cấp trên? Càng huống hồ ngươi còn là một quân nhân, càng nên hiểu thế nào gọi là quân lệnh. Dù ngươi có khônghiểu gì, nhưng cũng phải xuống khiêm tốn thỉnh giáo, bổn soái không thích ngửa cổ lên nói chuyện với người khác.



Nhưng, giọng điệu cứng rắn của Lý Kỳ đã khiến cho Chiết Ngạn Chất nhíu chặt mày lại, ánh mắt hiện lên chút do dự.



Đúng lúc này, bên ngoài bống có tiếng ngựa chạy tới.



- Khởi bẩm phó soái, bên ngoài có người tự xưng là Tri phủ Phượng Tường phủ.



- Hả? Tới bao nhiêu người?- Tổng cộng 4 người.



- Bốn người? Vậy cho họ vào đi.



- Tuân mệnh.



Lát sau, chỉ thấy một người cưỡi lừa chạy tới.



Chờ cho người đó đi tới gần, Lý Kỳ không khỏi kinh hãi, nói:



- Là ngươi?



Nhạc Phi, Ngưu Cao cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.Người đó chắp tay cười nói:



- Tại hạ chính là Tri phủ Phượng Tường phủ, Kỷ Mẫn Nhân. Đây là quan ấn của tại hạ, xin Bộ soái tới xem.



Trong lúc nói chuyện, y lấy một quan ấn từ trong ngực ra.



Người này chính là người nông phu giả hôm qua gặp ở ngoài đồng.



Lý Kỳ tiếp nhận quan ấn xem, thầm cười một tiếng, xem ra chuyện này thực sự ngày càng thú vị.Trả quan ấn lại, chắp tay đáp một lễ, thản nhiên nói:



- Kỷ Tri phủ, đã lâu không gặp rồi.Kỷ Mẫn Nhân nghe hắn nói có chút châm trọc, cười khổ nói:



- Thật sự xin lỗi, Kỷ mỗ thấy Bộ soái hết lòng vì việc chung, trong lòng lo lắng bất an, chỉ còn biết tự tìm tới, đắc tội, xin Bộ soái lượng thứ.



Người này thật đúng là không phải là nhân vật đơn giản. Lý Kỳ thấy y lấy lui làm tiến, chỉ nói đôi lời, liền giao toàn bộ trách nhiệm lên người mình rồi. Dù sao ngươi tới Phượng Tường phủ cũng không tới hỏi thăm Tri phủ địa phương. Điều này dù nói thế nào cũng là ngươi không đúng. Hắn liền nói:



- Đâu có, đâu có, có lẽ ta ta nên nói lời xin lỗi mới đúng, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, ta cũng không thể chu đáo được, Kỷ Tri phủcũng đừng trách móc nữa.