Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 12 : Long Quy Bảo Giáp

Ngày đăng: 09:01 27/06/20

Khi vừa về đến phòng, Lưu Sâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn theo thói quen nhìn về phía bên trái một chút, đó là nơi mà lần nào Bối Ty cũng quỳ sẵn ở đó để đợi hắn, nhưng hôm nay lại không giống những ngày thường, nàng không còn xuất hiện ở đó nữa, vậy nàng ở đâu chứ? Hắn ngẩng đầu nhìn lên, rồi chợt mỉm cười, vì hắn đã thấy nàng. Lúc này nàng đang ngồi trước cửa sổ, hai tay ôm gối, lẳng lặng nhìn ra biển khơi, dường như đang nghĩ ngợi đến xuất thần vậy.
Lưu Sâm tiến lại gần mấy bước, tiếng bước chân của hắn làm thức tỉnh Bối Ty, nàng giật mình quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy hắn thì Bối Ty kinh hãi quỳ thụp xuống rồi hô:
- Thiếu chủ!
Tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng Lưu Sâm kinh ngạc phát hiện ra, tại nơi khóe mắt của Bối Ty đang đọng đôi giọt lệ. Hắn vội kéo nàng vào lòng, rồi nâng cằm nàng lên và hỏi:
- Nàng sao vậy?
Bối Ty dùng tay quẹt đi đôi giọt lệ thật nhanh, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:
- Không có gì, nô tỳ bị gió thổi vào mắt thôi!
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Nàng có tâm sự phải không? Là chuyện gì thế, hãy nói cho ta biết đi!
Bối Ty nhẹ lắc đầu vài cái, sau đó cúi đầu xuống mà không nói gì.
- Nhà của nàng có chuyện à?
Lắc đầu.
- Nàng có chuyện gì, cứ nói ra đi, ta sẽ giúp nàng giải quyết!
Lời này quả rất có phong độ của thiếu chủ, và hắn cũng nắm chắc là sẽ làm được, bởi vì hôm nay hắn phát hiện ra cả gia gia và phụ thân đều thích hắn, mà hôm nay phụ thân cũng biểu hiện rất là cao hứng.
Bối Ty nhẹ giọng hỏi:
- Ngài....ngài phải đi đúng không? Nghe mọi người nói, ngài muốn đến đại lục, phải không?
Lưu Sâm cười nói:
- Tin tức của nàng linh thông thật. Thế nào, nàng luyến tiếc ta à?
Cõi lòng của Bối Ty rối bời như tơ vò. Nàng luyến tiếc hắn thật sao? Nếu như phụ mẫu của nàng biết được, vậy họ không đánh chết nàng thì đúng là một chuyện lạ. Nàng làm sao có thể luyến tiếc tên ác ma này chứ? Nhưng nàng lại không lừa được bản thân mình, sau ngày hắn chiếm đoạt nàng, hắn đối với nàng rất tốt, chẳng những hắn đã không dằn vặt nàng mà trái lại còn rất cưng chiều nàng nữa. Hắn chưa từng thốt nặng lời với nàng, những lúc ở trong phòng the thì hắn cũng cho nàng những thời khắc ấm áp và ôn nhu vô hạn, để cho nàng lưu luyến.....
Lúc này Lưu Sâm cũng đang ngắm nhìn nàng. Trong lòng hắn cũng có muôn vàn ấm áp. Thiếu nữ này chỉ là một nô tỳ tầm thường của hắn, nàng đã bầu bạn với hắn trong chốn phòng the vài lần. Ở trong lòng nàng, hắn chính là lao tù hạn chế sự tự do của nàng. Có lẽ cái xác Long Quy khổng lồ này là một cái lồng chim cực kỳ kiên cố đối với nàng, còn nàng thì lại là con chim hoàng yến đáng thương ở trong chiếc lồng đó.
Chim hoàng yến luôn yêu thích tự do, nàng ta không thể nào luyến tiếc mình!
Điều duy nhất mà hắn không bỏ được, đó chính là nụ cười rạng rỡ của nàng mà thôi!
Lưu Sâm chợt lên tiếng:
- Hôm qua ta đã cho nàng sự lựa chọn, nhưng bây giờ thì nàng không cần chọn nữa. Hãy lập tức thu dọn vật dụng của nàng rồi rời khỏi đây đi!
Thân thể Bối Ty khẽ chấn động:
- Thiếu chủ, nô tỳ....nô tỳ....ngày mai mới đi được không?
Lưu Sâm siết nhẹ vòng tay, ôm chặt nàng vào lòng rồi nói:
- Hay lắm, vậy ngày mai chúng ta cùng rời khỏi đây. Ta sẽ sai người cấp cho nàng đầy đủ kim tệ, để nàng mang về mà sống được yên yên ổn ổn!
Hắn thấy hơi luyến tiếc nàng, nhưng trước mắt chỉ có thể để nàng rời đi, vì sau khi hắn rời khỏi đây, cái lồng chim này sẽ biến thành rất buồn chán đối với nàng! Hơn nữa, nếu ở lại, cũng có thể nàng sẽ gặp nguy hiểm, vì người nhà của hắn giết người như ăn cơm bữa vậy.
Buổi tối hôm đó, Bối Ty lại một lần nữa giúp Lưu Sâm tắm rửa, lại một lần nữa bị thiếu chủ ôm vào bồn tắm, lại một lần nữa bị hắn tiến nhập vào người, nước và hoa đều bắn rơi tung tóe, bất giác Bối Ty lại rơi nước mắt. Lần đầu tiên nàng bị khuất nhục với hắn, lúc bấy giờ nàng đã cắn răng chịu đựng và không hề rơi một giọt lệ nào, thế nhưng giờ đây nàng lại không cầm được nước mắt; nhưng cũng may là hơi nước trong bồn tắm bốc lên khá nhiều, trên mặt có đọng lại dăm ba giọt nước thì cũng không ai biết. Khi ở trên giường, Lưu Sâm lưu luyến ôm lấy thân thể mềm mại của Bối Ty, hắn cũng trằn trọc tới nửa đêm không ngủ, vì đây chính là nữ nhân đúng nghĩa đầu tiên của hắn.
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Bối Ty cũng bỏ đi. Nàng không cự tuyệt kim tệ của hắn, cũng không cự tuyệt nụ hôn tiễn biệt của hắn, sau đó không biết có phải là đã mang theo tâm tình giải thoát và chua chát mà rời khỏi đây hay không, rời khỏi cái lao tù đã nhốt nàng hơn một tháng nay hay không. Ngày trước nàng đã bị bắt tới đây, lúc đó là ban đêm, dù có muốn chạy thì cũng chạy không thoát, nhưng khi đó A Khắc Lưu Tư đã uống say, tới sáng hôm sau thì hắn phải rời đảo, đến lúc trở lại thì hắn đã thay đổi rất nhiều, bất kể là hắn đã đổi tốt hay đổi thành âm hiểm hơn, nhưng so với những lời đồn thì hắn đã khác hoàn toàn, mà vận mệnh của nàng cũng hoàn toàn khác hẳn so với trong dự đoán của mình!
oooOooo
Ở phía trước tòa cung điện được cấu thành bởi vỏ Long Quy lớn là một mảnh sân rộng. Giờ đây, ở trên mảnh sân đó đang có mặt một số người. Số người đang hiện diện tuy không đông, nhưng họ đều là những người có thực quyền ở trên đảo cả. Nhị thúc phái hai tên nhi tử của mình đến đưa tiễn Lưu Sâm, cả A Nhĩ Thác cũng đã đến. Lúc này gã đang mỉm cười tiến đến gần Lưu Sâm, đồng thời dang rộng đôi tay, và nói:
- Đệ đệ, ta thật không nỡ nhìn thấy huynh đệ mình xa nhau đấy!
Lưu Sâm cũng dang tay ôm lấy gã đầy thân thiết:
- Đệ cũng vậy!
A Nhĩ Thác nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều kim tệ và đã giao cho Nạp Tạp! Ta biết đệ rất thích hai người bọn hắn, nên ta sẽ để Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp đi theo để làm tùy tùng cho ngươi!
- Vậy sao được?
Lưu Sâm nghe vậy thì thấy hơi bất ngờ. Đến trường học mà còn mang theo cận vệ sao? Hồi đó khi còn ở đại học thì hắn cũng đã nhìn thấy có một số người làm vậy, nhưng hắn rất phản cảm với việc làm đó, giờ đến phiên mình, hẳn quả là cảm thấy bất ngờ.
- Sao lại không được? Phụ thân còn đích thân viết một phong thư cho Cách Lý đạo sư của Ma Khí học viện nữa kìa, mà hiện giờ thì lá thư đó đang ở trong tay của Cách Lỗ Tư!
Nói tới đây, gã lại cao giọng gọi:
- Cách Lỗ Tư, Nạp Tạp!
Hai người kia vội đồng thanh ứng tiếng:
- Đại công tử!
- Các ngươi hãy theo bên cạnh thiếu chủ, tùy thời mà bảo hộ cho thiếu chủ!
Gã hơi dừng một chút, rồi trầm giọng tiếp:
- Đệ đệ ta mà gặp phải bất kỳ một nguy hiểm nào, ta sẽ đòi lại gấp trăm lần ở trên mình các ngươi đấy!
- Dạ!
Hai người khom mình nhận lệnh.
Có lẽ đây là tập quán thông dụng của thế giới này cũng nên. Hay là đợi đến khi thấy không thích hợp thì chừng đó mới bảo họ rời khỏi học viện cũng không trễ kia mà. Lưu Sâm nghĩ vậy rồi thì không cự tuyệt nữa. A Nhĩ Thác phất tay một cái, ở phía sau liền có một người tiến đến và dâng lên một cái bọc. A Nhĩ Thác nhận lấy rồi nói:
- Đệ đệ, đây là Long Quy giáp tốt nhất, ta đã sai thợ rèn khéo tay nhất ở trên bổn đảo lấy đi lân giáp cứng rắn nhất ở trên người Long Quy, rồi lấy gân rồng may lại. Dù là kiếm của đại kiếm sư cũng không thể đâm thủng nó được, đệ hãy mặc nó vào để đề phòng bất trắc!
Lưu Sâm nói:
- Ca ca, chắc không cần chứ? Đệ chỉ đi đọc sách thôi mà, chứ có phải ra chiến trường đâu?
A Nhĩ Thác nói với giọng tràn trề thâm tình:
- Tuy là vậy, nhưng đệ rời xa nhà, ta thân làm ca ca cũng không yên tâm được! Vì vậy nên mới muốn đệ mặc nó vào, có như vậy thì ta mới yên tâm.
- Đa tạ ca ca!
Rốt cuộc Lưu Sâm cũng tiếp nhận và mặc Long Quy giáp lên người. Nó không lớn không nhỏ, vừa vặn hợp với thân hắn, mà điều hay ho ở đây là bộ giáp này không cồng kềnh nặng nề, nó rất nhẹ, và có thể mặc ở trong như mặc nội y vậy.
Quả nhiên A Nhĩ Thác cũng nhắc hắn:
- Đệ đệ, ngươi nên mặc nó ở trong, rồi sau đó mới mặc y phục thường ở bên ngoài.
Lưu Sâm đáp:
- Ừm! Đợi lên tới Long Quy thì đệ sẽ thay lại nó. Bây giờ cứ mặc tạm thời như thế đã, để cho mọi người nhìn thấy tình huynh đệ của chúng ta cũng giống như bộ Long Quy giáp này vậy, không gì phá nổi!
- Tốt! Hay lắm!
Một giọng nói tán thưởng chợt truyền đến. Thì ra gia gia và phụ thân đang sóng vai bước đến.
- Hai huynh đệ các con được như vậy là rất tốt. Gia gia thật cao hứng!
Bạch lộc được dắt tới, ba người cũng nhảy lên lưng lộc một lượt. Lưu Sâm ngồi trên lưng lộc rồi khom người chào gia gia, phụ thân và ca ca xong liền thúc lộc chạy đi về hướng chân núi. Ánh dương quang chiếu lên Long Quy giáp rồi phản chiếu lại, tạo ra một quầng ánh sáng lóa mắt bao quanh cơ thể của Lưu Sâm.
Bạch lộc phi đi như gió, khiến cho các bầy chim bị giật mình kinh sợ bay đi tán loạn. Khi vượt qua bờ hồ, ánh mắt của Lưu Sâm chợt lộ ra tia quang mang đầy thần bí. Tia quang mang đó vừa xuất hiện, dường như hắn cũng có chút hay đổi, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng. Vừa có được cơ hội để ra ngoài, đối mặt với ma pháp thần diệu, vừa được gia gia và phụ thân thưởng thức, đồng thời cũng vừa được ca ca tặng hậu lễ, vậy tại sao tâm tình của hắn lại trở nên trầm trọng?
Phải! Hắn cảm thấy có một cơn áp lực, cũng có lẽ đó chỉ là một loại suy đoán mơ hồ mà thôi. Nguyên nhân ở đây chính là ở trên bản thân của bộ Long Quy giáp này. Long Quy giáp là một vật rất trân quý, là đặc sản chỉ có Phong Thần đảo mới có, những địa phương khác nếu muốn làm thì cũng không được, bởi vì Long Quy giáp không chỉ dùng vỏ của Long Quy, mà là dùng một mảnh vỏ ở vị trí đặc biệt nhất ở trên lưng Long Quy, chỉ có mảnh vỏ ở chỗ đó mới mỏng và nhẹ, mà độ cứng lại không giảm. Thế nhưng mảnh vỏ đó lại không lớn, muốn chế tác được một bộ Long Quy giáp, ít nhất cũng cần tới hơn mười con Long Quy. Ở những địa phương khác, muốn kiếm một con Long Quy đã là khó lắm rồi, vậy thì họ làm sao kiếm ra được nhiều Long Quy như vậy để chế ra khôi giáp đây?
Ca ca tặng cho hắn Long Quy giáp, quả thật là một món lễ hậu, nhưng gã đã sai rồi; với một món bảo vật như vậy, vốn không phải là một vật mà Lưu Sâm nên có, bởi vì với bản lãnh của hắn hiện giờ, nó tuyệt đối sẽ không bảo vệ được hắn, mà trái lại còn mang theo họa sát thân nữa! Nếu không mặc Long Quy giáp, có lẽ hắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm khó mà tưởng tượng nổi, nhưng nếu có người biết trên người hắn có mang món bảo vật như thế, vậy thì từng bước đi của hắn đều sẽ là chông gai, nguy hiểm vừa lớn lại vừa không cần thiết!
Ca ca đã suy nghĩ cho hắn rất chu đáo, hộ thân giáp và tùy tùng đều có đủ, vậy tại sao lại sơ xuất bỏ qua một mấu chốt quan trọng như vậy? Đó là cố ý hay vô tình?
Nếu là A Khắc Lưu Tư thật sự thì tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy, bởi vì hắn sẽ hoài nghi toàn bộ mọi người ở trên đảo đều muốn hại hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ một ca ca yếu đuối chỉ biết vuốt ve nịnh bợ hắn mà lại có thể hại hắn. Nhưng Lưu Sâm sẽ nghi ngờ tất cả mọi người, kể cả ca ca, bởi vì hắn biết các vương tử trong xã hội phong kiến đấu tranh với nhau rất tàn khốc, thủ đoạn thật sự của họ là sẽ dùng bất cứ mọi thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy Phong Thần đảo chỉ là một hòn đảo, nhưng trên đảo này, đảo chủ chính là quốc vương, quyền lực đôi khi còn lớn hơn cả quốc vương, do đó, nếu không có ai tranh giành địa vị thừa kế thì mới là quái sự. Vì địa vị đó, một bộ Long Quy giáp thì có đáng là chi?
Nếu đây là cố ý, vậy ai sẽ là người thứ nhất ra mặt tranh đoạt món bảo vật này? Món bảo vật này chỉ mới đưa đến tay Lưu Sâm ngày hôm nay thôi, trên lý thuyết thì ngoài người trên đảo ra, chỉ có hai gã tùy tùng là biết được. Cả hai người họ đều là kiếm sư cấp một, nếu họ mặc bảo vật này vào người, vậy thì ngay cả kiếm của đại kiếm sư cũng sẽ không đâm thủng được họ, vậy điều đó có phải cùng nghĩa với việc thực lực của họ được tăng lên một cấp hay không? Thế là từng hành động cử chỉ của hai người Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp đều hiện về trong đầu Lưu Sâm. Việc hắn thả Nhân Ngư và xin lỗi nàng thì chỉ có Cách Lỗ Tư biết, y là người duy nhất có thể mật báo cho gia gia. Vậy mục đích của việc y báo mật với gia gia có phải là vì giúp đỡ ca ca hay không?
Bước tiếp theo, y có thể nào sẽ giúp ca ca thêm lần nữa, và phần thưởng của lần này sẽ là bộ Long Quy giáp?
Nhưng tất cả những điều đó đều chỉ là suy đoán mà thôi, rất có thể mình đã đa nghi, vì sau khi tiếp xúc với ca ca một thời gian ngắn, ca ca đã để lại cho hắn một ấn tượng hiền hòa, lúc nào cũng nghe theo ý kiến của hắn, một mực tôn kính và quan tâm tới hắn!
Cuộc hành trình mười dặm, chỉ trong chớp mắt là kết thúc. Phía trước là đại dương mênh mông, bọt sóng tung tóe, khiến cho lòng người dậy lên hào tình. Lúc này có một con Long Quy đang nằm trên sóng mà chờ đợi, một chân sau của nó giống như chiếc cầu từ đất liền nối với boong tàu vậy.
Lưu Sâm rời khỏi lưng bạch lộc, lập tức có hơn mười người khom mình thi lễ:
- Thiếu chủ, xin mời lên Long Quy!
Lưu Sâm khẽ gật đầu, rồi dẫn đầu đi trước, những người khác cũng vội vàng đuổi theo. Nạp Tạp và Cách Lỗ Tư chia hai bên theo sau hắn. Long Quy co chân lại, rồi cưỡi sóng bơi thẳng về phía đại dương mênh mông.
Đây quả là một chiếc thuyền tốt, nó là một chiếc du thuyền màu xanh và hoàn toàn không bị ô nhiễm. Lưu Sâm ngồi xuống bên mép thuyền, đột nhiên có thanh âm ở phía sau truyền đến:
- Thiếu chủ, ngài nên mặc Long Quy giáp vào, vạn nhất bị rơi xuống biển thì e rằng sẽ khó vớt lại được!
Thì ra lúc này Lưu Sâm đã cởi bộ giáp ra và đang cầm nơi tay. Hắn nhìn kỹ nó, dường như để tưởng niệm sự quan tâm của ca ca đối với mình vậy.
Lưu Sâm ngẩng đầu:
- Cách Lỗ Tư, ngươi nói xem, nếu như do kiếm sư mặc bộ giáp này vào, vậy có phải là sẽ càng thích hợp hơn hay không?
Cách Lỗ Tư đáp:
- Đó là đương nhiên! Có được vật này, dù đối phương có thực lực mạnh hơn ngươi gấp hai lần thì cũng không phải là đối thủ của ngươi!
- Vậy hay lắm! Tặng cho ngươi!
Lưu Sâm hất nhẹ tay, bộ Long Quy giáp liền bay về phía Cách Lỗ Tư.
Cách Lỗ Tư bắt lấy nó, sau khi nghe xong lời của Lưu Sâm, y giật mình kinh hãi:
- Thiếu chủ, ngài....ngài nói sao?
Lưu Sâm ung dung đáp:
- Ta nói là cho ngươi bộ giáp đó, ca ca tặng cho ta thì ta đã tiếp nhận rồi. Giờ đây ta cho lại ngươi, và muốn ngươi cũng sẽ tiếp nhận nó!
Nạp Tạp và toàn bộ những người đứng gần đó cũng đều ngây người ra, tất nhiên Cách Lỗ Tư lại càng bối rối hơn:
- Thiếu chủ, Long Quy giáp trân quý tới bậc nào, ngài....
Lưu Sâm giơ tay lên ngăn y lại:
- Chính bởi vì nó trân quý nên ta mới tặng ngươi. Ngươi nghĩ xem, kiếm thuật và ma pháp của ta đều rất tồi, Long Quy giáp ở trong tay ta thì chỉ là một món phế vật, nhưng nếu một khi lọt vào tay ngươi thì nó sẽ được phát huy tác dụng lớn lao của nó. Sự an toàn của ngươi lại càng được bảo đảm hơn, và nhân đó mà ta cũng sẽ được an toàn theo, đúng không?
Cách Lỗ Tư còn muốn nói nữa, nhưng Lưu Sâm đã quay đầu đi rồi lạnh lùng buông lại một câu:
- Ngươi nhất định không nhận, phải chăng là không muốn bảo hộ ta?
- Dạ, thuộc hạ không dám!
Cách Lỗ Tư khom người thật sâu:
- Đa tạ thiếu chủ!
Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm. Củ khoai nóng kia rốt cuộc đã tống khứ đi rồi, ở đây có nhiều người như vậy, khi họ trở về thì toàn đảo đều sẽ biết. Nếu có tin tức bị tiết lộ ra ngoài thì Cách Lỗ Tư mới là mục tiêu để mọi người vây công. Cái tên nô bộc lẻo mép này, mặc kệ ngươi có mục đích gì, bây giờ phải cho ngươi nếm chút thủ đoạn của thiếu chủ, có vậy thì ngươi mới biết ta lợi hại tới đâu! Còn về phần món bảo vật kia, nói thật chứ, hắn chẳng để trong lòng chút nào. Dù nó trân quý tới đâu thì cũng chỉ là một bộ Long Quy giáp mà thôi. Nếu hắn có thể nắm được Phong Thần đảo vào tay, vậy thì cả mười bộ Long Quy giáp cũng sẽ vào tay dễ dàng thôi, chứ nếu vì tham một món vật đã có sẵn ở trong nhà mà đi gánh lấy sự nguy hiểm to tát như vậy, đúng là chỉ có kẻ ngu mới làm mà thôi!