Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 291 : Khách Không Mời Mà Đến

Ngày đăng: 09:06 27/06/20

Tất cả mọi người ở trên tường thành đều bị rúng động! Chẳng lẽ tuyệt kỹ vô hình kiếm của kiếm thần thật sự không thể chống đỡ hay sao? Không, rõ ràng cả tường thành cũng không chịu nổi kiếm khí kia mà. Vậy nó có thật sự lợi hại như thế không? Tại sao dưới sự tấn công như vũ bão của Khắc La Tây mà đối phương vẫn có thể ung dung thốt nên lời châm chọc như thế? - Khắc La Tây, ngươi vẫn chưa phải là thần! Chỉ còn kém một chút thôi!
Lưu Sâm bỗng nhiên vươn tay chụp vào hư không, rõ ràng nơi đó không có ai, nhưng khi bàn tay của hắn dừng lại thì một bóng người cao lớn đã quỳ thụp trước mặt hắn. Chính là Khắc La Tây. Lúc này cổ họng của y đã bị Lưu Sâm nắm trúng, mà thân thể của Lưu Sâm thì vẫn đứng yên. Nói đúng hơn là vừa đứng yên lại, bởi vì rõ ràng lúc này hắn còn đứng ở cách đó chừng năm trượng. - Ta sẽ chiếu cố tốt cho đám thủ hạ của ngươi, nhất định sẽ sớm cho họ theo về chín suối để đoàn tụ với ngươi!
Nói xong, chỉ nghe "rắc" một tiếng nhỏ vang lên, rồi hắn lại nói tiếp: - Ngủ yên đi!
Lưu Sâm vung tay lên, thân thể của Khắc La Tây liền bắn về phía tường thành. "Bùng", toàn thân y liền vỡ tan thành một đống thịt vụn!
Tất cả mọi người ở trên tường thành đều sững sờ, mà các binh sĩ ở dưới đất cũng rúng động hoàn toàn. Một siêu cấp cao thủ đã đạt đến cấp thần đã thi triển toàn bộ tuyệt chiêu ở trước mặt hắn, thế nhưng hắn ứng phó rất hời hợt. Trong thế công mãnh liệt của đối phương, hắn chỉ nhẹ nhàng sử ra một chiêu, là một chiêu nhanh tựa sấm sét, từ cực tĩnh đến cực động, rồi lại từ cực động trở về với cực tĩnh. Toàn bộ quá trình đó chỉ ngắn ngủi trong một tích tắc, kết thúc cũng rất ly kỳ. Điều đó có sức uy hiếp còn lớn hơn cả việc ác chiến rất nhiều!
Phương thức chấn động của các binh sĩ ở dưới chân thành là giơ binh khí lên thật cao, rồi ào ạt xông vào cửa thành, còn phương thức chấn động ở trên tường thành tiếng quát tháo "giết" nổi lên bốn phía, người người xông thẳng vào Lưu Sâm mà tấn công.
Lúc này Lưu Sâm mới khẽ động, thế là thân hình của hắn đã đáp xuống trước cửa thành. Hắn đánh mạnh tay phải về phía trước, lập tức có một cơn gió lốc cuốn về cửa thành. "Bùng" một tiếng lớn vang lên, cánh cửa sắt bị đánh văng đi, từ ngoài bay vào trong. Trong một chặng đường hơn mười trượng, cửa sắt đi tới đâu thì các binh sĩ đều bị biến thành thịt vụn. Số binh sĩ gác cửa trùng trùng điệp điệp kia đã bị cửa sắt quét mở một lối đi. - Giết!
Kèm theo tiếng quát lớn của hắn, cả người Lưu Sâm liền bốc lên không, tiếp theo thì hắn khẽ lật tay một cái, thế là trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm bằng vàng. Khi thanh kim kiếm vừa xuất hiện, nó lập tức toát ra tầng tầng lớp lớp kiếm quang màu vàng kim. Trong một phương viên mười trượng đều bị tràn ngập bởi kim quang rực rỡ, và trong ánh kim quang dầy đặc đó lại thấy có máu huyết bắn lên tung tóe.
Đại quân từ bên ngoài cũng tràn vào như thác vỡ bờ. Chỉ trong nháy mắt, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn!
Đây có lẽ là trận chiến mang ý nghĩa chân chính đầu tiên giữa quân đại lục và Thánh Cảnh, và có lẽ nó cũng là cuộc diện ác liệt nhất trong mấy trăm năm qua của đại lục; bởi lẽ khi vừa giáp công, binh sĩ của đại lục đã bị tử thương thảm trọng, thế nhưng lại không có ai lui về sau. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có tiến vào thành thì mới có sinh cơ, còn lui về sau thì trái lại sẽ còn chết nhanh hơn nữa. Nếu bị binh sĩ Thánh Cảnh ở trước mặt truy kích thì cũng đồng nghĩa với việc bị binh sĩ đại lục đang ồ ạt tràn vào thành giết chết.
Các binh sĩ Thánh Cảnh ở trên tường thành trong khoảnh khắc cũng bị rơi vào khốn cảnh mà trước nay chưa bao giờ gặp phải. Tuy rằng địch nhân chỉ có một, nhưng thân pháp của hắn thần tốc vô cùng, căn bản là không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, mà trong tay hắn lại đang cầm kim kiếm, một vật chí bảo của Thánh Cảnh. Lực sát thương của thánh kiếm rất ghê gớm, không gì sánh bằng. Không có người nào có thể tiến đến gần hắn trong vòng năm trượng, còn hắn thì lại tùy ý chém giết. Hễ hắn tới nơi nào thì nơi đó liền biến thành địa ngục nhân gian. Trên tường thành vốn không rộng lắm, trong lúc này lại có rất đông người, bởi vậy nên mỗi lần thánh kiếm vung lên thì ít nhất cũng có hơn mười người ngã xuống là ít.
Các binh sĩ đang liều mạng nhảy xuống đất, mặc kệ bên dưới là rừng đao hay biển lửa, họ chỉ vì bản năng sinh tồn của mình mà thôi. Còn các binh sĩ ở dưới tường thành thì cứ hăm he chạy lên, bởi lẽ trong số họ cũng có dũng sĩ, và họ chỉ biết một điều: mặc kệ đối phương có bao nhiêu binh sĩ, nhưng đáng sợ nhất vẫn là Na Trát Văn Tây đang ở trên tường thành. Chỉ cần hắn chết đi thì quân đội của đối phương sẽ tan rã ngay. Kỳ thật thì suy nghĩ của họ rất chính xác, chỉ tiếc là không có ai giết được hắn mà thôi.
Thành Lạc Tang sôi sùng sục, các đại lục binh sĩ ở đây cũng sinh ra biến hóa rất vi diệu. Lúc mới bắt đầu thì họ chỉ cố tận lực rút lui ra sau, để tránh bị cuốn vào cuộc chiến này, nhưng sau đó, khi cuộc chiến bắt đầu trở nên gay cấn hơn, nhìn thấy Na Trát Văn Tây đại hiển thần oai ở trên tường thành, không một ai chống đỡ nổi, thế là trong hàng ngũ của họ liền có vài tiếng xúi giục nổi lên. Những việc này đều có tác dụng then chốt đối với cuộc diện trước mắt.
Bỗng nhiên có một cánh quân từ phía thành đông kéo đến. Họ đứng thấp tha thấp thỏm ở đầu đường gần đó. Họ chính là các binh sĩ đại lục đang nằm dưới quyền chỉ huy của Thánh Cảnh.
Một ai đó chợt lớn tiếng hô: - Các vị đại lục huynh đệ, bây giờ chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Hãy mau chém giết binh sĩ Thánh Cảnh để đoái công chuộc tội!
Thanh âm đó được phát ra từ phía cánh quân đại lục vừa đến bên dưới cửa thành.
Trong hàng ngũ đại lục binh sĩ lập tức có tiếng nhốn nháo vang lên.
Một gã quan chỉ huy của Thánh Cảnh lập tức quát lên: - Kẻ nào dám phản loạn? Giết không tha!
Thanh âm của gã vừa dứt thì chỉ nghe "xoẹt" một tiếng vang lên, một mũi Phong nhận đã bắn trúng cổ họng của gã. Tiếp theo là một đạo kim quang lóe lên giữa không trung, sau đó thì Lưu Sâm hô lớn: - Giết người của Thánh Cảnh sẽ trở thành anh hùng. Kẻ nào không giết chúng, Na Trát Văn Tây ta sẽ giết kẻ đó!
Vừa dứt lời, thanh thánh kiếm lại được vun lên, mười mấy tên binh sĩ Thánh Cảnh ở phía trước liền biến thành thịt vụn. Sau đó chỉ nghe tiếng Lưu Sâm cười dài, rồi thân thể của hắn lại bắn về phía tường thành, một đám binh sĩ Thánh Cảnh vừa kéo đến bao vây hắn liền bị chìm ngập trong biển kim quang. Loại uy thế đó đúng là một sự mê hoặc rất lớn. Các đại lục binh sĩ đâu còn đắn đo gì nữa, họ lập tức quay ngược đầu mâu. Ban đầu thì còn có chút sợ sệt, nhưng không lâu sau thì trong lòng ai nấy cũng đều biến thành rất kiên định.
Một khi các binh sĩ ở trong thành đã phản bội thì đại cuộc đã định!
Tuy rằng các binh sĩ của Thánh Cảnh rất dũng mãnh và gan dạ, tuy rằng công lực của chúng cao hơn các binh sĩ đại lục rất nhiều, nhưng nhân số của chúng lại không bằng được một phần mười của binh sĩ đại lục. Cao thủ chân chính của chúng có thể một địch trăm, nhưng dưới sự tấn công của Lưu Sâm, chỉ khoảng nửa khắc sau thì bọn chúng đã bị tử thương hết tám, chín phần mười rồi. Số còn lại chỉ biết lùi lại, không ít tên còn lẫn vào trong hàng ngũ của các binh sĩ bình thường, tạm thời có thể được an toàn, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi.
Trong khi chiến đấu, họ không thể không ra tay, mà một khi vừa ra tay thì không thể nào hấp dẫn sự chú ý của những người bên cạnh. Đến chừng đó thì Lưu Sâm không thể không biết, chỉ cần hắn lướt qua những nơi có cao thủ, sau đó thì chỉ còn lại những cổ thi thể mà thôi.
Cuộc chiến kéo dài gần ba tiếng, cả thành đều nghe được mùi máu tanh. Cuối cùng thì mọi thứ cũng lắng xuống, toàn quân của Thánh Cảnh đều bị tiêu diệt. Các đại lục kiếm sư, ma pháp sư và bách tính thường dân cũng bị tử thương trên một vạn!
Trong lịch sử đối địch của Lưu Sâm, đây là cuộc chiến có nhiều thương vong nhất, nhưng hắn không ân hận chút nào.
Ở trên tường thành bắt đầu yên tĩnh trở lại, chiến trường nhanh chóng được dọn dẹp. Các thi thể đều được chở đi, các binh sĩ thông thường đều lặng lẽ rút đi, chỉ còn lại mấy trăm người kiếm sư và ma pháp sư. Đây là những ma pháp sư thuộc giới cao tầng trong quân đội của đại lục. Tuy họ được dùng làm những con chốt thí, nhưng không có ai cảm thấy mình là những con chốt thí cả, mà bọn họ đều rất hưng phấn.
Đây là một thắng lợi lớn, dù có hơn một vạn người bị chiến tử, nhưng thắng lợi lần này vẫn rất lớn. Thánh Cảnh, lực lượng đáng sợ như vậy lại bị bọn họ tiêu diệt hết. Với những ai còn sống sót thì đều cảm thấy rất hãnh diện. Họ cảm thấy mình xứng đáng là những anh hùng, dương danh thiên cổ, vĩnh viễn sẽ không còn mang tiếng nhơ phản bội đại lục nữa.
Trận chiến này do hắn châm mồi, mà công lao vĩ đại này cũng do hắn ban cho họ. Tất cả mọi người, kể cả những kẻ đang bị thương, đã tự thề với lương tâm, vì trận chiến này mà sẽ kính phục và cảm kích Lưu Sâm trọn đời.
Kết quả này có lẽ đã nằm ngoài ý liệu của Lưu Sâm. Sở dĩ hắn để cho họ tấn công Thánh Cảnh, phần lớn là mang chủ ý nghiêm phạt, nhưng sau một lúc huyết chiến, huyết tính của các binh sĩ mới từ từ được khơi dậy. Vào thời khắc này, họ mới thật sự là người của đại lục! - Na Trát tiên sinh!
Một lão giả cúi người thật thấp, nói: - Lạc Tang đã thuộc về đại lục!
Mọi người đều ngẩng lên, trong mắt ai nấy cũng đều mang theo nét mong chờ!
- Đúng vậy!
Lưu Sâm trầm giọng nói: - Các ngươi dùng hành động thực tế để tẩy rửa vết nhơ trên người, người của đại lục sẽ cảm kích các ngươi! - Đa tạ tiên sinh!
Tất cả mọi người lại khom mình đáp. Sau đó có người hỏi: - Tiên sinh, bước tiếp theo nên làm sao? Phải chăng chúng ta nên đánh rốc đến Ngũ Âm quan?
Lưu Sâm lắc đầu, nói: - Tạm thời hãy nghỉ ngơi hồi sức đã! Hãy an trí cho những ai bị thương cho thật tốt. Ngày mai mới xuất chinh Ngũ Âm quan! - Dạ!
Mấy chục người đồng thanh dạ ran!
Lạc Tang thành tạm thời yên tĩnh, tất cả mọi việc đều đâu vào đấy. Bóng dáng của Lưu Sâm cũng không thấy đâu nữa. Có lẽ hắn đang ngắm phong cảnh ở một nơi non xanh nước biếc nào đó, hoặc là hắn đang uống trà ở đâu đó trong thành, hoặc là đã chạy đến Ngũ Âm quan để thám thính tình hình cũng nên, vv....không một ai biết hắn ở đâu, nhưng tất cả mọi người đều không lo lắng, bởi vì họ biết cuộc chiến ngày mai sẽ còn lớn hơn nữa và càng khích động nhân tâm hơn nữa. Vì kỳ nhân này sẽ cùng họ đồng tiến đồng thoái. Chỉ cần có sự hiện diện của hắn, mặc kệ địch nhân đáng sợ tới mức nào, họ vẫn sẽ đoạt được thắng lợi sau cùng thôi.
Khi đối mặt với việc Thánh Cảnh nhập quan, tất cả mọi người đều không có lòng tin, nhưng vào lúc này đây, tất cả mọi người đều có lòng tin. Bởi vì cái Na Trát Văn Tây chính là một cao thủ thần cấp. Hắn là vị một thần chân chánh, không có gì là không làm được, không ai có thể địch lại hắn.
oooOooo
Mưa phùn vẫn kéo dài, đại quân vẫn vội vã lên đường, chỉ có hai việc là đã thay đổi. Thứ nhất là nhân số binh sĩ đã được tăng lên rất nhiều. Tuy đã chết hơn một vạn, nhưng số lượng vẫn được tăng lên, mà binh lực của Lạc Tang thành cũng được tăng theo. Điều thay đổi thứ hai là Lưu Sâm cũng có mặt trong đội ngũ. Lần này hắn áp dụng phương pháp của Phong Thần lúc trước, tức là binh sĩ cưỡi ngựa hành quân, còn hắn thì cưỡi mây ở trên không mà tiến về phía trước. Nói là "cưỡi mây" vậy thôi, chứ thực chất thì hắn phi hành trên không. Phương thức này quả nhiên khiến cho sĩ khí đại chấn, ai nấy cũng đều hăm hở tiến lên mà không còn chùn bước nữa.
Lưu Sâm ở trên không, hắn không có cách nào nhìn rõ từng khuôn mặt ở bên dưới. Cánh quân này quá hỗn tạp, nên hắn cũng lười quan sát kỹ. Nếu như hắn quan tâm tới cánh quân này nhiều hơn một chút, tất hắn sẽ phải thất kinh, bởi vì không biết từ lúc nào, tốp đi sau cùng đã có thêm một đội nhân mã gia nhập vào đó. Khi quân đội vừa rời khỏi Lạp Tang thành thì đội nhân mã này đã lặng lẽ gia nhập vào, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, mà ma pháp sư lại là thành phần chính.
Người trẻ tuổi thì không nhiều lắm, chỉ có năm, sáu người. Còn lão đầu và trung niên thì cũng có hơn năm mươi. Các người trẻ tuổi thì có một điểm đặc biệt, đó là: nam thì tràn ngập anh khí, nữ thì mỹ lệ phi thường. Trong số đó thì có mấy nữ hài xinh đẹp nhất lại đi chung với nhau, họ chính là Cách Tố, Á Na và Ưu Lệ Ty. Lại có hai nam sĩ cùng đi chung với nhau, một người thì phong tư tuấn dật, chính là Tư Tháp; còn bên cạnh gã là một người giống hệt như u linh, Khắc Nại!
Ở phía sau còn một người nữa, Lỗ Bá Tư!