Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 306 : Mật Mưu
Ngày đăng: 09:06 27/06/20
Trong một trời mưa máu, Lưu Sâm bỗng nhiên lộn một vòng trong không trung, sau đó khua tay một vòng, lập tức có một thi thể bị chẻ làm hai và rơi tòm vào biển. Tiếp theo thì hắn phóng nhanh về phía Khắc Mã, đồng thời hắn kéo nàng về phía mình thật mạnh. Khắc Mã chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng thì đã ngã vào lòng hắn. Nàng kinh hãi ngước đầu lên nhìn, bất giác không khỏi ngây người ra, bởi vì lúc này sắc mặt của Lưu Sâm âm trầm như nước, còn ánh mắt của hắn thì nhìn về phía chỗ nàng đứng vừa rồi. Lúc này ở đó đang có một thi thể từ từ ngã nhào xuống nước, mà trên người của kẻ đó còn ướt sũng toàn là nước.
Gã cũng là một sát thủ! Nếu như Lưu Sâm phản ứng hơi chậm một chút thì giờ này Khắc Mã đã không còn giữ được mạng nữa rồi!
- Đi!
Lưu Sâm quát lớn một tiếng, sau đó thì vung mạnh tay một cái, toàn thân Khắc Mã bất giác không tự chủ được mà bay lên theo hắn. Ở xung quanh đó có vô số bóng người đan xen qua lại như mắc cửi vậy, tốc độ của họ cực nhanh, Khắc Mã vốn không kịp nhận ra hình bóng của ai cả, thậm chí cả thân thể của mình cũng biến thành không phải của mình nữa. Nàng chỉ có thể cảm nhận được một cổ lực lượng đang ôm lấy eo mình mà kéo nàng chạy nhảy khắp bốn phương tám hướng thôi.
Hoàn cảnh hỗn loạn vô cùng, chỗ nào cũng chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên, còn người thì không ngừng chạy tới chạy lui làm hoa cả mắt. Cuối cùng, Khắc Mã không nhìn xung quanh nữa, mà quay sang nhìn khuôn mặt của Lưu Sâm. Lúc này chỉ có khuôn mặt của hắn là trông rõ ràng nhất, bởi vì khoảng cách giữa nàng và hắn là gần nhất và cũng không hề thay đổi.
Sắc mặt của hắn khi thì âm trầm như nước, khi thì tràn ngập sát khí, và khi thì có nét cười cợt cùng với một ít nét tàn nhẫn. Thỉnh thoảng hắn khẽ quay sang ngó nàng một cái, những lúc như vậy thì nét mặt của hắn lại hiện lên nét ôn nhu. Khắc Mã bỗng trở nên si mê! Hoàn toàn si mê!
Nàng được nam nhân thần kỳ này ôm trong lòng mà chiến đấu, và hắn đang chiến đấu vì thân nhân của nàng. Bất kể hắn chiến đấu vì mục đích gì, nhưng phương thức chiến đấu này vẫn khiến nàng động tâm. Hắn hoàn toàn không cần quan tâm đến nàng, chỉ cần hắn có thể thắng thì dù cho nàng có chết cũng sẽ cảm tạ hắn, nhưng hắn lại không bỏ quên nàng. Hắn thà dùng phương thức chiến đấu rất mất sức này chứ không để cho nàng bị tổn hại nào. Loại phương thức chiến đấu này là vì nàng hay vì Cơ Nhĩ Tư?
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng gió thổi vù vù đã im bặt. Bầu không khí trở nên rất cổ quái. Khắc Mã chậm rãi đưa mắt nhìn ra nơi khác, bỗng dưng nàng ngây người ra, bởi vì trước mặt chính là tòa kiến trúc cao nhất trên đảo - nhà của nàng!
Trong viện toàn là thi thể nằm la liệt ra đó. Lúc này có một đại hán khôi ngô đang cầm kiếm chĩa về hướng nàng, sắc mặt của y đã thành xám như tro đất. Tất nhiên mũi kiếm của y đang chỉ vào nam nhân ở bên cạnh nàng.
Một số người đang đứng xung quanh đó cũng ngơ ngác không kém. Ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn nàng và nam nhân ở bên cạnh nàng. Họ chính là gia gia, phụ thân, mẫu thân, và còn có cả đại ca và muội muội của nàng nữa!
Chẳng lẽ nàng đã bị một nam nhân ôm thẳng một lèo tới đây gặp họ hay sao? Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Khắc Mã liền đỏ bừng lên. Nàng khẽ giãy dụa một chút, nhưng vẫn bị Lưu Sâm ôm chặt không buông.
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào đại hán trước mặt rồi nói: - Thủ lãnh các hạ, bây giờ tới phiên ngươi rồi!
Hắn vốn quên mất là mình còn đang ôm nữ hài trong tay. Sở dĩ hắn ôm nàng để chiến đấu là vì tránh cho nàng bị tổn hại gì. Khi phải đối phó với đám người kia, hắn có thừa sức để dùng phương thức này; nhưng sau đó thì hắn đã hoàn toàn quên mất Khắc Mã. - Rốt cuộc ngươi....là ai?
Thanh âm của thủ lãnh hơi run. Y vừa nghĩ đến một cái tên rất đáng sợ. Tuy rằng đối phương có vóc dáng với cái tên đáng sợ kia, và thân thủ cũng rất tương xứng. Nếu như đối phương đúng là hắn, vậy thì hôm nay y coi như là xong rồi! - Thiếu chủ!
Đám người đang đứng sát bức tường đối diện gần đó đồng loạt quỳ xuống. Tất nhiên là gia đình của đảo chủ.
Vừa nghe được tiếng này, đôi mắt của gã thủ lãnh chợt sáng rực lên: - A Khắc Lưu Tư? Thiếu chủ Phong Thần đảo A Khắc Lưu Tư?
A Khắc Lưu Tư cũng là một cái tên rất đáng sợ, nhưng chỉ cần không phải là Na Trát Văn Tây thì thủ lãnh tất có lòng tin với mình!
- Đúng vậy!
Nói xong, hắn chợt cảm thấy bên cạnh khác thường. Thì ra lúc này Khắc Mã đang cố giãy mạnh, đồng thời còn kèm theo thanh âm thật thấp: - Ngươi buông ta ra!
Gia gia và phụ mẫu đều đang quỳ hướng về phía hắn, mà mình thì lại bị hắn ôm trong lòng thế này, há chẳng khác nào để cho gia gia và phụ mẫu hành lễ với mình hay sao? Dù thế nào thì Khắc Mã cũng không muốn để chuyện đó xảy ra.
Lưu Sâm hơi kinh hãi, hắn vội buông tay. Thế là Khắc Mã chạy tới bên cạnh gia gia thật nhanh, rồi sau đó cũng quỳ xuống theo.
- Trong truyền thuyết, A Khắc Lưu Tư là một tên ác tặc mà đại lục không dung!
Thủ lãnh chậm rãi nói: - Ngươi thân hoài ma pháp tuyệt đỉnh, nhưng không một người nào ở đại lục lại biết thưởng thức ngươi, trái lại, còn bị người thế tục vũ hãm, ác danh vang xa khắp thiên hạ. Bản nhân thật là bất bình cho tiên sinh.
Lời này vừa thốt ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt vô cùng, kể cả Lưu Sâm trong đó. Ý của gã muốn nói gì chứ?
- Ma pháp của Ước Sắt chưa chắc đã cao hơn tiên sinh, nhưng lão lại được toàn thể thiên hạ kính trọng. Còn tiên sinh thì công lực thông thần, trái lại vẫn bị một đứa trẻ lên ba coi thường! Bản nhân xin hỏi tiên sinh....
Thủ lãnh trầm giọng hỏi: - Thế gian có nhiều chuyện bất công như vậy, và tầm nhìn của người thế tục hạn hẹp như vậy, chẳng lẽ tiên sinh không hận họ sao? Chẳng lẽ trong lòng tiên sinh không chút oán hận nào cả sao?
Lưu Sâm thở dài, nói: - Thật không ngờ, ngươi lại là tri kỷ của ta!
Khắc Mã nghe vậy thì biến sắc. Chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự có oán khí sao? Ở tại học viện, danh thối của hắn bay khắp học viện. Còn trong thiên hạ, hắn cũng là một ma pháp sư có xú danh mãn thiên hạ. Dù cho công lực của hắn có thông thần cỡ nào thì cũng không giúp hắn tạo nên thanh danh được. Tất cả những việc này đều do chính một mình nàng gây ra, chẳnglẽ sự tổn hại đó lớn tới mức ấy hay sao? - Bản nhân tuy chỉ là đại kiếm thánh....
Nói tới đây, gã chậm rãi rút kiếm ra rồi khẽ rung tay một cái, kiếm quang liền bắn ra tới bảy, tám trượng, một cây đại thụ liền bị chém thành nhiều mảnh vụn. Sau đó thủ lãnh nói tiếp: - Nhưng tuyệt không thua cho kiếm thần Lạc Phu. Còn ma pháp của tiên sinh thì lại không thua cho Ước Sắt. Nếu chúng ta liên thủ, vậy thì đại lục sẽ biến thành một thiên hạ khác ngay, nào còn chỗ cho Lạc Phu và Ước Sắt tung hoành nữa chứ?
Lưu Sâm khẽ hấp háy đôi mắt, hỏi: - Sao ngươi biết được ta bất hòa với Lạc Phu và Ước Sắt?
- Tam cường cùng tồn tại, tất sẽ xảy ra bất hòa. Đó là định luật ngàn thu!
Đôi mắt của thủ lãnh phát sáng: - Bọn họ thành danh đã lâu, tuyệt sẽ không để cho tiên sinh khiêu chiến với địa vị của họ, mà với một mình ngươi, quyết cũng không phải là đối thủ của họ. Ngươi cần giúp đỡ!
Lưu Sâm cười lạnh, nói: - Ngươi có thể giúp ta? Ngươi phải biết rằng, tất cả thủ hạ của ngươi đều chết dưới tay ta, vì thế mà sự thù hận giữa chúng ta vượt xa Lạc Phu và Ước Sắt!
Khắc Mã nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà còn có điều này, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào liên thủ được. Nếu như không phải vừa lên đảo đã giết người, vậy thì kế hoạch của thủ lãnh sẽ rất có thể thực hiện được lắm.
Thủ lãnh cười nhạt, nói: - Bản nhân hành sự không giống người thường. Ta làm việc gì cũng chỉ cần kết quả chứ không cần hỏi quá trình. Tuy thủ hạ của ta đều đã chết, nhưng ngươi là người có thể giúp ta đạt được mộng tưởng của ta, và đó cũng là mộng tưởng của hai chúng ta! - Hảo tính cách!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen: - Ngươi thật là đê tiện vô sỉ đến cùng cực, nhưng đê tiện cũng rất có tính cách!
Không ai biết được lời này là châm biếm hay khen ngợi, nhưng thủ lãnh nghe được thì sắc mặt cũng không có gì thay đổi.
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp: - Ta thích loại tính cách đó!
Thủ lãnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng đối phương lại buông thêm một câu: - Chỉ còn một việc nữa thôi...
- Ngươi cứ nói!
Lưu Sâm nói: - Ta không tin vào thực lực của ngươi. Tuy rằng công lực của ngươi đã gần đạt tới bậc kiếm thần, nhưng dù sao vẫn còn sự chênh lệch, trừ phi.....trừ phi ngươi tìm được cao thủ khác. Nếu ngươi có thêm vài trợ thủ cùng đẳng cấp, như vậy mới có thể đánh bại sự liên thủ của Lạc Phu và Ước Sắt được! Thiên hạ thật sự có thể trở thành thiên hạ của chúng ta, chỉ cần che dấu thân phận Thánh Cảnh của các ngươi, rồi dùng một loại phương thức hợp lý để dành thiên hạ, tất sẽ được như ý nguyện và cũng sẽ bị toàn thể đại lục phản kháng; đồng thời cũng không thu hút sự chú ý của Na Trát Văn Tây và Thủy thần Yến Cơ....Tuy ta không sợ bọn họ, nhưng bọn họ không xuất hiện thì lại càng tốt, đúng không?
Khắc Mã nghe vậy thì khẩn trương vô cùng. Nàng hiểu rõ ý tứ của hắn. Nếu như bọn họ đều là người đại lục thì sẽ không làm phiền đến Na Trát Văn Tây, và chỉ cần vị thần nhân này không xuất hiện thì chuyện tranh hùng ở đại lục cũng rất là thường tình. Sau khi tiêu diệt Ước Sắt và Lạc Phu xong, bọn họ chính là các vị thần của đại lục - trở thành chủ nhân thật sự của đại lục.
Thủ lãnh đã động tâm, gã hỏi: - Nếu muốn che giấu thân phận, vậy những người này....
Vừa nói, gã vừa chỉ vào đám người của đảo chủ.
Lưu Sâm nở nụ cười tàn nhẫn, thốt: - Từ trước tới nay, những người này vẫn luôn không phục bản nhân. Nhiều năm qua, họ lúc nào cũng muốn dồn ta vào tử địa, tất nhiên không thể lưu lại một người nào!
Thủ lãnh bật cười ha hả: - Đây mới đúng là A Khắc Lưu Tư trong truyền thuyết!
Lưu Sâm cũng cười lớn: - Như vậy mới là danh phù kỳ thực!
- A Khắc Lưu Tư...
Khắc Mã lớn tiếng hét: - Ta đã nhìn lầm ngươi! Ngươi là ma quỷ....
Vừa hét, nàng vừa nhào tới phía hắn.
Nhưng bỗng nhiên có người kéo tay nàng lại rồi nói: - Khắc Mã, con không hề nhìn lầm hắn. Từ mấy tháng trước, con đã nói rằng....hắn là đệ nhất ác ma ở trong tám trăm dặm hải vực. Quan điểm này rất đúng!
Khắc Mã khích động thở dốc không ngừng.
Lưu Sâm phất tay một cái, mọi người đều im lặng nhìn hắn. Lưu Sâm quay sang thủ lãnh hỏi: - Bây giờ chỉ còn một vấn đề nữa thôi, ngươi phải tìm thêm trợ thủ!
Thủ lãnh mỉm cười nói: - Chúng ta không cần trợ thủ khi phải đối phó với bọn họ. Chỉ cần họ không liên thủ, ta dám cam đoán có thể tiêu diệt từng tên dễ như trở bàn tay!
Ước Sắt và Lạc Phu đương nhiên không có khả năng biết được trên hòn đảo này đang có người mật mưu để đối phó với họ, nên họ cũng không có khả năng liên thủ ngay từ đầu. Chỉ cần họ không liên thủ, vậy thì hai người hợp tác để giết họ cũng không khó gì lắm.
Lưu Sâm sa sầm nét mặt, hỏi lại: - Nói như vậy tức là ngươi không có trợ thủ?
Thủ lãnh cười, nói: - Chỉ cần chúng ta thành công, vậy thì sau này tất cả người của đại lục đều sẽ là trợ thủ của chúng ta!
Lưu Sâm thở dài: - Rốt cuộc ta cũng biết rồi. Người Thánh Cảnh các ngươi không còn cao thủ ở lại đại lục, đúng không?
Thanh âm của hắn rất kỳ quái.
Thủ lãnh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Lưu Sâm bật cười ha hả: - Ta vốn chỉ muốn thử xem ngươi có tiết lộ nơi hạ lạc của đồng bọn hay không. Tuy ngươi không tiết lộ gì cả, nhưng ta vẫn biết rằng ngươi không còn đồng bọn nào nữa rồi.
Khắc Mã nghe vậy thì đôi mắt mở thật lớn và tràn đầy nét khó tin. Nàng và gia gia khẽ trao đổi một ánh mắt. Gia gia cũng lộ vẻ hoang mang vô cùng, nhưng trong nét hoang mang đó cũng có một tia hy vọng.
Thủ lãnh nghiến răng, nói: - Thì ra ngươi đang dở trò!
- Đúng thế!
Lưu Sâm cười nhẹ: - Ngươi cũng giống vậy thôi! Cái gì mà hợp mưu chứ, ngươi vốn chỉ muốn tìm cơ hội để giết ta thôi. Tất nhiên ngươi cũng biết rõ, lúc này mà đối địch với ta thì cơ hội cũng không lớn lắm!
Gã cũng là một sát thủ! Nếu như Lưu Sâm phản ứng hơi chậm một chút thì giờ này Khắc Mã đã không còn giữ được mạng nữa rồi!
- Đi!
Lưu Sâm quát lớn một tiếng, sau đó thì vung mạnh tay một cái, toàn thân Khắc Mã bất giác không tự chủ được mà bay lên theo hắn. Ở xung quanh đó có vô số bóng người đan xen qua lại như mắc cửi vậy, tốc độ của họ cực nhanh, Khắc Mã vốn không kịp nhận ra hình bóng của ai cả, thậm chí cả thân thể của mình cũng biến thành không phải của mình nữa. Nàng chỉ có thể cảm nhận được một cổ lực lượng đang ôm lấy eo mình mà kéo nàng chạy nhảy khắp bốn phương tám hướng thôi.
Hoàn cảnh hỗn loạn vô cùng, chỗ nào cũng chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên, còn người thì không ngừng chạy tới chạy lui làm hoa cả mắt. Cuối cùng, Khắc Mã không nhìn xung quanh nữa, mà quay sang nhìn khuôn mặt của Lưu Sâm. Lúc này chỉ có khuôn mặt của hắn là trông rõ ràng nhất, bởi vì khoảng cách giữa nàng và hắn là gần nhất và cũng không hề thay đổi.
Sắc mặt của hắn khi thì âm trầm như nước, khi thì tràn ngập sát khí, và khi thì có nét cười cợt cùng với một ít nét tàn nhẫn. Thỉnh thoảng hắn khẽ quay sang ngó nàng một cái, những lúc như vậy thì nét mặt của hắn lại hiện lên nét ôn nhu. Khắc Mã bỗng trở nên si mê! Hoàn toàn si mê!
Nàng được nam nhân thần kỳ này ôm trong lòng mà chiến đấu, và hắn đang chiến đấu vì thân nhân của nàng. Bất kể hắn chiến đấu vì mục đích gì, nhưng phương thức chiến đấu này vẫn khiến nàng động tâm. Hắn hoàn toàn không cần quan tâm đến nàng, chỉ cần hắn có thể thắng thì dù cho nàng có chết cũng sẽ cảm tạ hắn, nhưng hắn lại không bỏ quên nàng. Hắn thà dùng phương thức chiến đấu rất mất sức này chứ không để cho nàng bị tổn hại nào. Loại phương thức chiến đấu này là vì nàng hay vì Cơ Nhĩ Tư?
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng gió thổi vù vù đã im bặt. Bầu không khí trở nên rất cổ quái. Khắc Mã chậm rãi đưa mắt nhìn ra nơi khác, bỗng dưng nàng ngây người ra, bởi vì trước mặt chính là tòa kiến trúc cao nhất trên đảo - nhà của nàng!
Trong viện toàn là thi thể nằm la liệt ra đó. Lúc này có một đại hán khôi ngô đang cầm kiếm chĩa về hướng nàng, sắc mặt của y đã thành xám như tro đất. Tất nhiên mũi kiếm của y đang chỉ vào nam nhân ở bên cạnh nàng.
Một số người đang đứng xung quanh đó cũng ngơ ngác không kém. Ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn nàng và nam nhân ở bên cạnh nàng. Họ chính là gia gia, phụ thân, mẫu thân, và còn có cả đại ca và muội muội của nàng nữa!
Chẳng lẽ nàng đã bị một nam nhân ôm thẳng một lèo tới đây gặp họ hay sao? Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Khắc Mã liền đỏ bừng lên. Nàng khẽ giãy dụa một chút, nhưng vẫn bị Lưu Sâm ôm chặt không buông.
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào đại hán trước mặt rồi nói: - Thủ lãnh các hạ, bây giờ tới phiên ngươi rồi!
Hắn vốn quên mất là mình còn đang ôm nữ hài trong tay. Sở dĩ hắn ôm nàng để chiến đấu là vì tránh cho nàng bị tổn hại gì. Khi phải đối phó với đám người kia, hắn có thừa sức để dùng phương thức này; nhưng sau đó thì hắn đã hoàn toàn quên mất Khắc Mã. - Rốt cuộc ngươi....là ai?
Thanh âm của thủ lãnh hơi run. Y vừa nghĩ đến một cái tên rất đáng sợ. Tuy rằng đối phương có vóc dáng với cái tên đáng sợ kia, và thân thủ cũng rất tương xứng. Nếu như đối phương đúng là hắn, vậy thì hôm nay y coi như là xong rồi! - Thiếu chủ!
Đám người đang đứng sát bức tường đối diện gần đó đồng loạt quỳ xuống. Tất nhiên là gia đình của đảo chủ.
Vừa nghe được tiếng này, đôi mắt của gã thủ lãnh chợt sáng rực lên: - A Khắc Lưu Tư? Thiếu chủ Phong Thần đảo A Khắc Lưu Tư?
A Khắc Lưu Tư cũng là một cái tên rất đáng sợ, nhưng chỉ cần không phải là Na Trát Văn Tây thì thủ lãnh tất có lòng tin với mình!
- Đúng vậy!
Nói xong, hắn chợt cảm thấy bên cạnh khác thường. Thì ra lúc này Khắc Mã đang cố giãy mạnh, đồng thời còn kèm theo thanh âm thật thấp: - Ngươi buông ta ra!
Gia gia và phụ mẫu đều đang quỳ hướng về phía hắn, mà mình thì lại bị hắn ôm trong lòng thế này, há chẳng khác nào để cho gia gia và phụ mẫu hành lễ với mình hay sao? Dù thế nào thì Khắc Mã cũng không muốn để chuyện đó xảy ra.
Lưu Sâm hơi kinh hãi, hắn vội buông tay. Thế là Khắc Mã chạy tới bên cạnh gia gia thật nhanh, rồi sau đó cũng quỳ xuống theo.
- Trong truyền thuyết, A Khắc Lưu Tư là một tên ác tặc mà đại lục không dung!
Thủ lãnh chậm rãi nói: - Ngươi thân hoài ma pháp tuyệt đỉnh, nhưng không một người nào ở đại lục lại biết thưởng thức ngươi, trái lại, còn bị người thế tục vũ hãm, ác danh vang xa khắp thiên hạ. Bản nhân thật là bất bình cho tiên sinh.
Lời này vừa thốt ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt vô cùng, kể cả Lưu Sâm trong đó. Ý của gã muốn nói gì chứ?
- Ma pháp của Ước Sắt chưa chắc đã cao hơn tiên sinh, nhưng lão lại được toàn thể thiên hạ kính trọng. Còn tiên sinh thì công lực thông thần, trái lại vẫn bị một đứa trẻ lên ba coi thường! Bản nhân xin hỏi tiên sinh....
Thủ lãnh trầm giọng hỏi: - Thế gian có nhiều chuyện bất công như vậy, và tầm nhìn của người thế tục hạn hẹp như vậy, chẳng lẽ tiên sinh không hận họ sao? Chẳng lẽ trong lòng tiên sinh không chút oán hận nào cả sao?
Lưu Sâm thở dài, nói: - Thật không ngờ, ngươi lại là tri kỷ của ta!
Khắc Mã nghe vậy thì biến sắc. Chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự có oán khí sao? Ở tại học viện, danh thối của hắn bay khắp học viện. Còn trong thiên hạ, hắn cũng là một ma pháp sư có xú danh mãn thiên hạ. Dù cho công lực của hắn có thông thần cỡ nào thì cũng không giúp hắn tạo nên thanh danh được. Tất cả những việc này đều do chính một mình nàng gây ra, chẳnglẽ sự tổn hại đó lớn tới mức ấy hay sao? - Bản nhân tuy chỉ là đại kiếm thánh....
Nói tới đây, gã chậm rãi rút kiếm ra rồi khẽ rung tay một cái, kiếm quang liền bắn ra tới bảy, tám trượng, một cây đại thụ liền bị chém thành nhiều mảnh vụn. Sau đó thủ lãnh nói tiếp: - Nhưng tuyệt không thua cho kiếm thần Lạc Phu. Còn ma pháp của tiên sinh thì lại không thua cho Ước Sắt. Nếu chúng ta liên thủ, vậy thì đại lục sẽ biến thành một thiên hạ khác ngay, nào còn chỗ cho Lạc Phu và Ước Sắt tung hoành nữa chứ?
Lưu Sâm khẽ hấp háy đôi mắt, hỏi: - Sao ngươi biết được ta bất hòa với Lạc Phu và Ước Sắt?
- Tam cường cùng tồn tại, tất sẽ xảy ra bất hòa. Đó là định luật ngàn thu!
Đôi mắt của thủ lãnh phát sáng: - Bọn họ thành danh đã lâu, tuyệt sẽ không để cho tiên sinh khiêu chiến với địa vị của họ, mà với một mình ngươi, quyết cũng không phải là đối thủ của họ. Ngươi cần giúp đỡ!
Lưu Sâm cười lạnh, nói: - Ngươi có thể giúp ta? Ngươi phải biết rằng, tất cả thủ hạ của ngươi đều chết dưới tay ta, vì thế mà sự thù hận giữa chúng ta vượt xa Lạc Phu và Ước Sắt!
Khắc Mã nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà còn có điều này, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào liên thủ được. Nếu như không phải vừa lên đảo đã giết người, vậy thì kế hoạch của thủ lãnh sẽ rất có thể thực hiện được lắm.
Thủ lãnh cười nhạt, nói: - Bản nhân hành sự không giống người thường. Ta làm việc gì cũng chỉ cần kết quả chứ không cần hỏi quá trình. Tuy thủ hạ của ta đều đã chết, nhưng ngươi là người có thể giúp ta đạt được mộng tưởng của ta, và đó cũng là mộng tưởng của hai chúng ta! - Hảo tính cách!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen: - Ngươi thật là đê tiện vô sỉ đến cùng cực, nhưng đê tiện cũng rất có tính cách!
Không ai biết được lời này là châm biếm hay khen ngợi, nhưng thủ lãnh nghe được thì sắc mặt cũng không có gì thay đổi.
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp: - Ta thích loại tính cách đó!
Thủ lãnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng đối phương lại buông thêm một câu: - Chỉ còn một việc nữa thôi...
- Ngươi cứ nói!
Lưu Sâm nói: - Ta không tin vào thực lực của ngươi. Tuy rằng công lực của ngươi đã gần đạt tới bậc kiếm thần, nhưng dù sao vẫn còn sự chênh lệch, trừ phi.....trừ phi ngươi tìm được cao thủ khác. Nếu ngươi có thêm vài trợ thủ cùng đẳng cấp, như vậy mới có thể đánh bại sự liên thủ của Lạc Phu và Ước Sắt được! Thiên hạ thật sự có thể trở thành thiên hạ của chúng ta, chỉ cần che dấu thân phận Thánh Cảnh của các ngươi, rồi dùng một loại phương thức hợp lý để dành thiên hạ, tất sẽ được như ý nguyện và cũng sẽ bị toàn thể đại lục phản kháng; đồng thời cũng không thu hút sự chú ý của Na Trát Văn Tây và Thủy thần Yến Cơ....Tuy ta không sợ bọn họ, nhưng bọn họ không xuất hiện thì lại càng tốt, đúng không?
Khắc Mã nghe vậy thì khẩn trương vô cùng. Nàng hiểu rõ ý tứ của hắn. Nếu như bọn họ đều là người đại lục thì sẽ không làm phiền đến Na Trát Văn Tây, và chỉ cần vị thần nhân này không xuất hiện thì chuyện tranh hùng ở đại lục cũng rất là thường tình. Sau khi tiêu diệt Ước Sắt và Lạc Phu xong, bọn họ chính là các vị thần của đại lục - trở thành chủ nhân thật sự của đại lục.
Thủ lãnh đã động tâm, gã hỏi: - Nếu muốn che giấu thân phận, vậy những người này....
Vừa nói, gã vừa chỉ vào đám người của đảo chủ.
Lưu Sâm nở nụ cười tàn nhẫn, thốt: - Từ trước tới nay, những người này vẫn luôn không phục bản nhân. Nhiều năm qua, họ lúc nào cũng muốn dồn ta vào tử địa, tất nhiên không thể lưu lại một người nào!
Thủ lãnh bật cười ha hả: - Đây mới đúng là A Khắc Lưu Tư trong truyền thuyết!
Lưu Sâm cũng cười lớn: - Như vậy mới là danh phù kỳ thực!
- A Khắc Lưu Tư...
Khắc Mã lớn tiếng hét: - Ta đã nhìn lầm ngươi! Ngươi là ma quỷ....
Vừa hét, nàng vừa nhào tới phía hắn.
Nhưng bỗng nhiên có người kéo tay nàng lại rồi nói: - Khắc Mã, con không hề nhìn lầm hắn. Từ mấy tháng trước, con đã nói rằng....hắn là đệ nhất ác ma ở trong tám trăm dặm hải vực. Quan điểm này rất đúng!
Khắc Mã khích động thở dốc không ngừng.
Lưu Sâm phất tay một cái, mọi người đều im lặng nhìn hắn. Lưu Sâm quay sang thủ lãnh hỏi: - Bây giờ chỉ còn một vấn đề nữa thôi, ngươi phải tìm thêm trợ thủ!
Thủ lãnh mỉm cười nói: - Chúng ta không cần trợ thủ khi phải đối phó với bọn họ. Chỉ cần họ không liên thủ, ta dám cam đoán có thể tiêu diệt từng tên dễ như trở bàn tay!
Ước Sắt và Lạc Phu đương nhiên không có khả năng biết được trên hòn đảo này đang có người mật mưu để đối phó với họ, nên họ cũng không có khả năng liên thủ ngay từ đầu. Chỉ cần họ không liên thủ, vậy thì hai người hợp tác để giết họ cũng không khó gì lắm.
Lưu Sâm sa sầm nét mặt, hỏi lại: - Nói như vậy tức là ngươi không có trợ thủ?
Thủ lãnh cười, nói: - Chỉ cần chúng ta thành công, vậy thì sau này tất cả người của đại lục đều sẽ là trợ thủ của chúng ta!
Lưu Sâm thở dài: - Rốt cuộc ta cũng biết rồi. Người Thánh Cảnh các ngươi không còn cao thủ ở lại đại lục, đúng không?
Thanh âm của hắn rất kỳ quái.
Thủ lãnh nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Lưu Sâm bật cười ha hả: - Ta vốn chỉ muốn thử xem ngươi có tiết lộ nơi hạ lạc của đồng bọn hay không. Tuy ngươi không tiết lộ gì cả, nhưng ta vẫn biết rằng ngươi không còn đồng bọn nào nữa rồi.
Khắc Mã nghe vậy thì đôi mắt mở thật lớn và tràn đầy nét khó tin. Nàng và gia gia khẽ trao đổi một ánh mắt. Gia gia cũng lộ vẻ hoang mang vô cùng, nhưng trong nét hoang mang đó cũng có một tia hy vọng.
Thủ lãnh nghiến răng, nói: - Thì ra ngươi đang dở trò!
- Đúng thế!
Lưu Sâm cười nhẹ: - Ngươi cũng giống vậy thôi! Cái gì mà hợp mưu chứ, ngươi vốn chỉ muốn tìm cơ hội để giết ta thôi. Tất nhiên ngươi cũng biết rõ, lúc này mà đối địch với ta thì cơ hội cũng không lớn lắm!