Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 16 : Bí ẩn trùng trùng

Ngày đăng: 12:17 18/04/20


Bí ẩn trùng trùng



Ngạn Kim Tiêu thả chân xuống giường. Chàng vừa chỏi tay ngồi lên thì chạm mặt ngay với Lão Ngoan Đồng Nhi. Trời vừa sáng tinh mơ, trong ánh sáng mình còn phủ sương, thế mà Lão Ngoan Đồng Nhi đã ngồi uống rượu một mình lão bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.



Lão lại nhìn Ngạn Kim Tiêu với ánh mắt tò mò.



Kim Tiêu bước đến bên lão :



- Con sâu rượu của lão huynh thức dậy sớm như vậy à?



Lão Ngoan Đồng Nhi chuốc rượu ra chén, giả lả nói :



- Ta đã thức lâu rồi, thức để canh cho ngươi đó.



Lão đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kim Tiêu.



- Đêm qua ngươi đi đâu?



Kim Tiêu giả lả cười :



- Lão huynh hỏi đệ làm gì?



Kim Tiêu thuận tay bưng chén rượu dốc vào miệng, rồi bước đến bên cửa sổ phun ra.



Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :



- Rượu của ta để ngươi súc miệng à?



- Kim Tiêu và lão huynh đã là người ở chung một nhà rồi.



Chàng quay lại bên bàn.



Lão Ngoan Đồng Nhi lại chuốc rượu tiếp ra chén. Lão vừa chuốc vừa nói :



- Đêm qua người đi đâu.



Không trả lời.



Đôi chân mày Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu lại.



- Ngươi không trả lời thì Lão Ngoan Đồng Nhi này cũng biết. Đêm hôm qua trong "Đổng phủ" có thích khách. Phải chăng gã thích khách làm náo động đêm hôm qua là Ngạn Kim Tiêu.



Lão Ngoan Đồng Nhi bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Kim Tiêu nhíu mày :



- Có đúng vậy không?



Chàng vừa cười vừa nói :



- Gã thích khách đột nhập vào Đổng phủ cũng có thể là lão huynh.



Chân diện lão nhíu lại :



- Sao lại là ta?



- Bởi đêm hôm qua, lão huynh cũng bỏ mộc xá mà đi. Lão huynh đi đâu?



Lão trố mắt nhìn Kim Tiêu :



- Ngươi biết ta đi à?



- Tất nhiên. Ngạn Kim Tiêu thì có chỗ để đến, còn lão huynh không biết đi chỗ nào.



Vẻ bối rối lộ ra mặt Lão Ngoan Đồng Nhi. Lão nhìn Kim Tiêu miễn cưỡng nói :



- Ta cũng có chỗ đến như ngươi. Nhưng ta không đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm mỹ nữ như Ngạn Kim Tiêu.



- Hóa ra lão huynh đã biết Ngạn Kim Tiêu đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm trang giai nhân sắc nước hương trời Mộng Di Hoa. Thế mà còn hỏi Ngạn Kim Tiêu. Vậy còn lão huynh đi đâu nào.



- Ơ... ta đến chỗ của ta.



- Chỗ nào?



- Ta không nói với ngươi được. Tại sao Lão Ngoan Đồng Nhi phải nói với ngươi chứ.



- Nếu không nói, thì sau này đừng có hỏi Ngạn Kim Tiêu đi đâu đấy nhé. Tò mò vào việc của người khác không tốt đâu.



Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn thẳng vào mắt Ngạn Kim Tiêu.



- Ta thấy lạ nên mới hỏi :



- Lạ cái gì?



- Ta biết ngươi đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt bởi bộ trang phục nữ nhân mà ngươi đem về còn lạ là chuyện khác.



- Chuyện gì nào?



- Ngạn Kim Tiêu chỉ là một môn khách bình thường của Đổng gia. Lão gượng cười nói tiếp :



- Nếu như không muốn nói ngươi chỉ là một kẻ du thử du thực, nên mới bị lão Từ Quảng xếp vào ngụ trong mộc xá này với lão. Một kẻ tầm thường như vậy mà vẫn có thể vượt qua những vòng rào tường được canh phòng nghiêm ngặt, vào tận Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu kiến diện Mộng Di Hoa. Ái chà... thế mà còn được Mộng Di Hoa tài nhân cho mượn trang phục vận về nữa chứ.



Lão vuốt râu.



- Thật ra ngươi là ai?



- Chính vì thế mà lão huynh thấy lạ phải không?



Lão Ngoan Đống Nhi gật đầu :



- Làm sao không lạ chứ. Một người có võ công kỳ tuyệt cũng khó mà vào được Nghinh Vân Vọng Nguyệt, thế mà một hạ môn khách du thử, du thực lại vào được.



Không lạ à. Chính vì thế ta thắc mắc và tò mò muốn biết ngươi là ai.



- Thì Ngạn Kim Tiêu là Ngạn Kim Tiêu. Còn tại sao Kim Tiêu vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu thì do lão huynh đó. Lão huynh nói cho Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt là ai, do đó Kim Tiêu mới mò vào.



- Vậy làm cách nào ngươi vào được trong đó.
Kim Tiêu ngượng ngùng. Chàng miễn cưỡng nói :



- Kim Tiêu chưa nói hết ý thì lão huynh hỏi nên lão huynh hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu.



- Ngươi nói cái gì mà ta hiểu lầm.



- Kim Tiêu nói, nếu như Từ lão tiền bối còn trẻ tuổi như Kim Tiêm, thì người sẽ là tình địch của Kim Tiêu, lão huynh thấy đó, mặc dù tuổi đã cao nhưng trong Từ tiền bối vẫn có nét phong lưu của tuổi thanh xuân.



Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày, há hốc miệng, mãi một lúc mới thốt ra lời :



- Ngươi... cái lưỡi ngươi đúng là lưỡi không xương cái gì cũng tráo trở được.



- Nếu lưỡi có xương thì lão huynh lẫn Kim Tiêu đều nói ngọng cả rồi.



Kim Tiêu nhìn lại lão Từ Quảng, giả lả nói :



- Vãn bối đa tạ tiền bối đã tặng hai vò rượu ngon.



- Không có gì, có còn gì cứ nói lão phu, cáo từ.



Lão Từ Quảng quay bước đi ra cửa, Kim Tiêu đi theo. Chàng nhìn sau lưng lão Từ Quảng để quan sát từng bước của lão. Lưng lão Từ đã còm xuống và những bước chân khá chậm chạp.



Kim Tiêu nghĩ thầm :



- "Không thể nào như vậy được. Mới hồi hôm lão khác, bây giờ lão khác".



Cùng với ý nghĩ đó chàng sực nghiệm ra mà buột miệng nói :



- Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ cái gã sát thủ máu lạnh đó có mặt ở đây.



Kim Tiêu quay vào trong mộc xá nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi đang chuốc rượu ra chén.



- Lão huynh, Kim Tiêu muốn hỏi...



Lão Ngoan Đồng Nhi khoát tay :



- Đừng hỏi gì nữa. Bất cứ câu hỏi nào của ngươi, Ngoan Đồng Nhi cũng không có câu trả lời.



Kim Tiêu gượng cười, chống tay lên bàn.



- Lão huynh đừng giận mà... dù sao Kim Tiêu và huynh cũng là người ở chung một nhà.



Lão Ngoan Đồng Nhi gắt giọng nạt ngang :



- Không là không. Ngươi muốn biết gì thì tự đi tìm người của Đổng gia mà hỏi.



Chân diện của Ngạn Kim Tiêu đanh lại. Bất ngờ, chàng thộp lấy hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng.



Lão Ngoan Đồng Nhi mở to mắt hết cỡ nhìn Ngạn Kim Tiêu.



- Ngươi làm gì vậy?



- Lão huynh muốn uống rượu không?



- Sao ngươi hỏi ta câu đó. Ngươi biết ta là con sâu rượu mà.



- Vậy lão huynh phải trả lời Ngạn Kim Tiêu câu hỏi này, nếu không hai vo rượu Thiên Nữ Nhi Hồng sẽ vỡ tan, chẳng còn giọt nào cho huynh hầu phục con sâu rượu trong bụng của huynh đâu.



- Ngươi định ép ta đó à?



- Kim Tiêu luôn có cách để bức ép người khác mà.



Lão Ngoan Đồng Nhi trừng trừng nhìn chàng. Kim Tiêu mỉm cười :



- Lão huynh đừng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt đó.



Lão Ngoan Đồng Nhi cúi mặt nhìn xuống. Lão lí nhí nói :



- Kim Tiêu muốn biết trong "Đổng gia" ai là người có võ công cao thâm nhất.



- Ngạn Kim Tiêu. Ngươi hỏi để làm gì.



- Lão huynh chỉ nên trả lời thôi đừng có hỏi nếu muốn uống hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng này.



Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu, từ tốn nói :



- Trong "Đổng gia" ai cũng là người có võ công cao thâm cả, nhưng người có võ công cao thâm hơn tất cả chính là "Đổng Thừa Tự".



- Đổng Thừa Tự. Vậy còn trong hàng môn khách của Đổng gia.



- Ngạn Kim Tiêu, ngươi nghĩ ta là vạn sự thông, biết tất cả chắc.



Vừa nói Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu.



- Thôi được, ta cũng cho ngươi câu trả lời này. Trong những môn khách của Đổng gia thì chỉ có những môn khách thuộc bàng thượng nhân, ngự trong dãy biệt lầu ở hướng tây là nhưng đại cao thủ của võ lãm. Trong dãy biệt lầu đó có tất cả mười người, trong mười người đó có hai người đáng gọi là đệ nhất cao thủ trong môn khách của Đổng gia.



Kim Tiêu buột miệng hỏi :



- Ai?



- Lão gù Thất Thành Nhân với ngoại hiệu Hoạt Hồn sứ giả. Người thứ hai là La Sát Ngọc Nữ Nghiêm Thục.



Kim Tiêu đặt hai vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi nói :



- Ngạn Kim Tiêu. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi muốn giấu. Ngươi không tin vào Lão Ngoan Đồng Nhi này à?



- Không phải không tin Ngoan lão huynh, nhưng chẳng có chuyện gì bí mật để nói cả, thì biết nói gì.



Chàng vừa nói hết câu thì nghe những bước chân rậm rạp hướng về phía mộc xá.



Lão Ngoan Đồng Nhi như cũng nghe được những bước chân này, lão ôm lấy một vò rượu, chui tọt xuống gầm giường, lão Ngoan nói với Kim Tiêu.



- Lão phu không muốn sinh chuyện như ngươi đâu.