Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 25 : Khô tang tri tiên phong

Ngày đăng: 12:17 18/04/20


Khô tang tri tiên phong



Bốn cỗ xe độc mã được chuẩn bị sẵn sàng, Kim Tiêu cùng mọi người từ trong đại sảnh bước ra ngoài.



Kỹ Thượng nói với Thừa Ân :



- Tất cả chuyện này, Kỹ Thượng đều trông cậy vào Tống huynh.



Thừa Ân gượng cười rồi nói :



- Thừa Ân hổ thẹn đã không thể dụng nội lực trục được độc chất trong nội thể của quí nương. Thừa Ân hy vọng lão bằng hữu Độc chủ Bá Nghị sẽ giúp được Mộng Di Hoa quí nương.



Buông một tiếng thở dài, Kỹ Thượng từ tốn nói :



- Nếu Mộng Di Hoa có mệnh hệ gì, Đổng gia khó xử vô cùng.



- Đổng huynh yên tâm, Thừa Ân sẽ thỉnh cầu lão bằng hữu Bá Nghị.



- Tất cả mọi sự, Kỹ Thượng đều trông chờ vào Thừa Ân, Kim Tiêu đệ.



Kim Tiêu giả lả cười.



- Hây... Đổng đại ca yên tâm, Thừa Ân đại ca đã nói thì nhất định làm được mà. Dù sao đại ca cũng là Tiêu Diêu Khách lừng lẫy võ lâm. Và Tống đại ca cũng không muốn Mộng Di Hoa quí nương chết yểu như vậy đâu. Hoa tàn đã tiếc rồi, huống chi đây là cánh hoa đẹp.



Kỹ Thượng gượng cười.



- Mọi người bảo trọng.



Kim Tiêu và Thừa Ân ôm quyền.



- Đổng huynh bảo trọng.



Kỹ Thượng gật đầu.



- Mọi người yên tâm, Kỹ Thượng sẽ nghe theo lời của Ngân Kim tiểu đệ làm người bàng quang tọa thị với những việc võ lâm... Ta sẽ đi tìm tứ thơ riêng cho mình. Một gã thư sinh vô hại thì Tà Nhân Vô Diện kia chắc không để tâm đến.



Kỹ Thượng nhìn lại Đổng Thừa Tự :



- Nhị thúc.. Nhị thúc bảo vệ cho mọi người.



Đổng Thừa Tự vuốt hàm râu quai nón.



- Đại thiếu gia yên tâm... Đổng nhị thúc không để chuyện gì đáng tiếc xảy ra đâu.



Nếu gã Tà Nhân Vô Diện kia muốn làm hại bất cứ ai thì phái bước qua xác của Đổng Thừa Tự. Nhị Thúc còn muốn đấu với gã đó một trận sinh tử kinh thiên động địa để đời cho võ lâm hậu thế. Chuyến đi đưa Mộng Di Hoa quí nương đến Hàm Dương còn có Tống Thừa Ân và Kim Tiêu, võ lâm Ngũ Kỳ cùng những cao thủ của Đổng gia, Tà Nhân Vô Diện gan trời cũng không dám xuất đầu lộ diện.



Đổng Thừa Tự nói dứt câu thì Ngọc Lan từ trong đại sảnh bước ra.



- Có cả Ngọc Lan nữa chứ.



Kim Tiêu nhíu mày. Chàng vuốt cằm nhìn Ngọc Lan giả lả nói :



- Theo ý Kim Tiêu thì Ngọc Lan tiểu thư nên ở lại Đổng phủ.



Ngọc Lan cau mặt.



- Ngọc Lan ở lại Đổng phủ à?.



Kim Tiêu gật đầu.



- Tiểu thư nên ở lại Đổng phủ thì tốt hơn. Mọi người ở Đổng phủ kéo đi hết thì ai bảo vệ cho Đổng Kỹ Thượng huynh.



- Ở Đổng phủ đã có Giác Viễn đại sư, Thiêu Hựu đạo trưởng và các cao nhân khác rồi. Còn Ngọc Lan phải đi theo Mộng Di Hoa quí nương bởi vì thêm một người vẫn tết hơn.



Kim Tiêu cau mày.



Ngọc Lan nói tiếp :



- Tà Nhân Vô Diện đã đặt cánh hoa huệ và nén bạc lên Di Hoa... Nhứt định y không giết Di Hoa không được. Huống chi Mộng Di Hoa là thượng khách của Đổng phủ.



Ngọc Lan đâu thể ngồi nhà mặc cho những người khác cực nhọc vì Đổng gia chứ.



Ngọc Lan bước đến trước mặt Kim Tiêu :



- Sao ngươi không muốn cho Ngọc Lan đi cùng?



- Kim Tiêu nói không muốn hồi nào?



Kim Tiêu nhìn lại Tống Thừa Ân :



- Tống huynh! Huynh có cho Ngọc Lan đi không?



Ngọc Lan gắt giọng hỏi :



- Sao ngươi lại hỏi Tống đại ca?



- Ngoài Đổng nhị thúc ra thì Tống đại ca có quyền quyết định tất cả trong chuyến đi này.



Tống Thừa Ân nhìn Ngọc Lan rồi quay lại Kỹ Thượng.



Kỹ Thượng từ tốn nói :



- Tống huynh, Ngọc Lan nói cũng có lý. Chẳng lẽ chuyện của Đổng phủ lại để cho mọi người gánh vác trách nhiệm. Ngọc Lan áy náy là đúng rồi.



Tống Thừa Ân gật đầu.



- Thôi được, Ngọc Lan muội muốn đi, huynh cũng không cản.



Kim Tiêu nhìn Thừa Ân điểm nụ cười mỉm. Ngọc Lan nhận ra nụ cười của chàng, sắc diện đỏ bừng. Nàng miễn cưỡng đi về phía bốn cỗ xe độc mã.



Kim Tiêu nhìn theo nàng, vuốt cằm nhún vai. Kim Tiêu vừa yên vị lên cỗ xe độc mã đi đầu thì Ngọc Lan đã lên xe ngồi cạnh chàng.



Kim Tiêu nhíu mày nhìn sang Ngọc Lan.



- Sao nàng đi chung một cỗ xe với Kim Tiêu.



Ngọc Lan không nhìn lại mà thản nhiên nói :



- Ngọc Lan và Kim Tiêu cùng một số phận mà.



- Nhưng lại khắc khẩu. Nàng không thấy điều đó à?



- Khắc khẩu thì có sao nào. Chỉ cần không nói thì không khắc khẩu thôi.



Kim Tiêu lườm nàng.



Ngọc Lan nói tiếp :



- Ngọc Lan cần ngồi chung một cỗ xe với Ngạn Kim Tiêu.



- Tại sao vậy?



- Tự Kim Tiêu hiểu, cần gì Ngọc Lan phải giải thích.



Ngọc Lan nói với gã xà ích :



- Mã Cương... Không cần ngươi đâu...



Mã Cương nhìn lại nàng.



- Tiểu thư... Vậy ai sẽ cầm cương ngựa.



Ngọc Lan giật lấy dây cương đặt vào tay Kim Tiêu.



- Ngạn công tử chứ còn ai.



Kim Tiêu tròn mắt nhìn nàng.



- Ơ...



Ngọc Lan nhướng mày.



Nàng nói với Mã Cương :



- Ta và Ngạn công tử sẽ làm tiên phong đi trước, Mã Cương hãy đi bọc hậu phía sau.



Mã Cương gật đầu..



- Dạ.



Gã nói rồi nhảy thót xuống đất đi ra cỗ xe phía sau cùng. Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan.



Nàng giả lả nói :



Ngạn công tử còn chờ gì nữa, sao không thúc ngựa đi?



- Nàng làm cái con khỉ gì vậy?



- Thúc ngựa đi mà... Đi đi rồi Ngọc Lan sẽ nói vì sao Ngọc Lan lại đi cùng một cỗ xe với Ngạn Kim Tiêu.



Kim Tiêu lườm nàng rồi giật dây cương khiển con hắc thố kéo cỗ xe hướng ra cổng.



Vừa giữ dây cương khiển con hắc thố, Kim Tiêu vừa nói :



- Nàng đừng nghĩ đây là một cuộc lu sơn ngoạn cảnh đó. Tà Nhân bá đạo vô diện đã để tâm đến Mộng Di Hoa tài nhân rồi. Chúng ta phải bảo vệ cho nàng.



- Kim Tiêu không cần phải nhắc nhở Ngọc Lan.Vì gã Tà Nhân Vô Diện mà Ngọc Lan mới ngồi chung xe với Kim Tiêu đó.



Kim Tiêu nhíu mày.



- Nàng đừng có buộc ta phải bịt lỗ mũi đó.



- Vậy tại sao Kim Tiêu không muốn Ngọc Lan ngồi chung một cỗ xe với người chứ, hẳn người có ý gì?



- Bởi ta nghĩ nàng nên ngồi chung cỗ xe với Tống Thừa Ân huynh thì tốt hơn.



- Kim Tiêu nói vậy có ý gì?



- Ngọc Lan muốn tham gia chuyến đi này không phải vì Tống Thừa Ân thì vì ai.



Chẳng lẽ vì Ngạn Kim Tiêu à?



Nhìn sang Ngọc Lan, Kim Tiêu nhướng mày giả lả nói :



- Nàng đừng có nói vì Ngạn Kim Tiêu này đó. Nằng mà nói vì Ngạn Kim Tiêu không chừng ta ngã nhào xuống đất chết bất đắc kỳ tử. Hê... Bổn công tử không muốn chết như vậy đâu. Ai cũng một lần chết nhưng Ngạn Kim Tiêu không có cái số chết bất đắc kỳ tử.



- Vậy số Kim Tiêu chết như thế nào Kim Tiêu buông một câu cụt lủn.


Đôi vai Ngọc Lan nhích động cùng với tiếng nấc nghẹn.



Kim Tiêu không khỏi bối rối khi nhận ra nàng đang khóc. Chàng tằng hắng rồi nói :



- Đêm khuya lạnh rồi sao tiểu thư còn đứng đây một mình. Không sợ Tà Nhân Vô Diện bất thần xuất hiện ư?



- Ngọc Lan không cần Ngạn huynh lo lắng cho mình đâu. Huynh hãy vào chăm sóc cho quí nương của huynh đi.



Kim Tiêu gượng cười giả lả nói :



- Ngọc Lan giận Kim Tiêu à? Thật ra mọi người ai cũng lo lắng cho Mộng Di Hoa mà. Vì sợ tính mạng Di Hoa bị nguy hiểm nên mới có cuộc đi đến Hàm Dương.



Ngọc Lan nấc nghẹn.



Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :



- Người nào đã làm gì khiến Ngọc Lan khóc?



- Ngạn huynh còn hỏi nữa. Huynh biết người đó là ai mà.



Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :



- Tống Thừa Ân đại ca ư? Để Kim Tiêu đi gọi Thừa Ân đại ca đến xin lỗi Ngọc Lan nhé.



Nàng lắc đầu :



- Không phải Thừa Ân huynh đâu. Mà chính là Ngạn huynh đó.



- Kim Tiêu ư?



Nàng gật đầu.



- Ngạn huynh làm cho Ngọc Lan đau lòng phải khóc. Huynh biết không?



- Nếu vậy ta để cho nàng trừng trị đặng vơi đi nỗi buồn.



Ngọc Lan quay lại đối diện với Kim Tiêu. Trên khóe mắt nàng còn đọng đôi dòng lệ.



- Ngọc Lan hận huynh. Huynh biết không?



- Kim Tiêu đã làm gì khiến Ngọc Lan hận?



- Huynh... Huynh muốn Ngọc Lan phải làm gì đây? Hay muốn Ngọc Lan chết trước mặt huynh, huynh mới hiểu vì sao Ngọc Làn hận huynh ư?



Kim Tiêu khoát tay :



- Được rồi! Đừng có chết. Nàng chết Kim Tiêu chẳng biết phải làm gì và nói gì với Đổng huynh cả. Sau này Kim Tiêu sẽ không để cho Ngọc Lan hận đến rơi nước mắt đâu.



- Huynh hứa đừng có gần quý nương Mộng Di Hoa đi.



Kim Tiêu mở to mắt nhìn nàng :



- Nếu như Tà Nhân Vô Diện đến giết quý nương, mà Kim Tiêu thì không được để mắt đến Di Hoa thì ta đi chuyến đi này làm gì?



- Khi nào có sự cố gì cần đến huynh, lúc ấy huynh mới xuất hiện bên cạnh quí nương.



- Tại sao Ngọc Lan làm khó cho Kim Tiêu chứ?



- Ngọc Lan hận huynh.



Nàng nói ra câu đó cùng với tiếng nấc nghẹn.



Kim Tiêu gượng cười vỗ vai nàng :



- Được rồi Khi nào Mộng Di Hoa bình an đến Hàm Dương gặp Độc chủ Bá Nghị, Kim Tiêu sẽ ly khai khỏi Di Hoa mà.



Ngọc Lan lườm chàng :



- Huynh đừng để cho Ngọc Lan buồn nữa.



- Nàng cũng đừng hận Kim Tiêu.



Ngọc Lan gật đầu :



- Muội chỉ nói vậy thôi.



Ngọc Lan cúi mặt nhìn xuống mũi giày.



- Ngọc Lan đâu dám giận Ngạn huynh.



- Thế thì tốt rồi. Ngọc Lan hãy trở về lều của mình đi, đừng đứng đây một mình nữa.



- Muội muốn đứng đây ngắm sao.



Kim Tiêu nhìn lên trời, nhún vai rồi nói :



- Trên trời có vì sao nào đâu mà ngắm.



Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì từ phía gian lều của bọn gia nhân Đổng gia cất lên những tiếng thét thê thảm.



Kim Tiêu nắm tay Ngọc Lan, thi triển khinh công lướt về phía gian lều đó.



Tống Thừa Ân, Đổng Thừa Tự cũng lao tới cùng với Ngũ Kỳ môn khách.



Trong gian đại lều, tất cả mọi người đều đã chết trong tư thế co quắp, còn lại một mình Mã Cương thoi thóp.



Thừa Ân bước đến đỡ Mã Cương.



Ngọc Lan vồn vã hỏi :



- Mã Cương... Đã xảy ra chuyện gì...?



Mã Cương chỉ Đổng Thừa Tự :



- Đổng tiền bối...



Y chỉ nói được bấy nhiêu, miệng trào máu, lật đầu qua bên hồn lìa khỏi xác.



Thừa Ân mở vạt áo Mã Cương. Giữa ngực gã còn dấu bản thủ tím bầm.



Thừa Ân nhìn lại Thừa Tự.



- Tiền bối... Y chết bởi Thiết Sa chưởng.



- Thiết Sa chưởng là tuyệt học của lão phu.



Kim Tiêu nhìn xác Mã Cương rồi quay lại Thừa Ân.



- Tống huynh... Tà Nhân Vô Diện biết dụng tất cả những tuyệt học võ công.



Mã Cương đã lầm Đổng tiền bối với Tà Nhân Vô Diện. Y đã hóa trang thành Đổng tiền bối.



Kim Tiêu nhìn Đổng Thừa Tự :



- Đổng tiền bối... Trên võ lâm còn ai dụng được võ công của tiền bối?



Thừa Tự cau mày vuốt hàm râu quai nón :



- Không thể như vậy được..



Lão vừa nói vừa nhìn lại dấu ấn thủ trên ngực Mã Cương.



Buông một tiếng thở dài, Thừa Tự nói :



- Thiết Sa chưởng của lão phu là võ công tối mật của Côn Luân phái. Không ai dụng được, ngoại trừ lão phu thôi.



Nói rồi Đồng Thừa Tự bước ra ngoài lầu lớn tiếng thét :



- Tà Nhân Vô Diện... Có bản lĩnh thì bước ra đối mặt với Đổng lão phu. Lão phu và ngươi quyết một trận sinh tử. Ngươi chết, hoặc ta chết, đừng giở trò hạ lưu đê tiện này.



Không có ai đáp lời Đổng Thừa Tự, ngoài những ngọn gió đêm rì rì thổi qua chéo áo của lão.



Thừa Tự tức giận thét lên một lần nữa, nhưng cũng chỉ có sự im lặng và những luồng gió đêm đáp lời lão.



Kim Tiêu nhìn Đổng Thừa tự nghĩ thầm :



- "Đổng đại hiệp có thét đến bể cổ cũng chỉ vô ích mà thôi. Nhưng một khi gã Tà nhân ôn dịch kia chú nhãn đến Đổng tiến bối thì lão khỏi cần thét, y cũng mò tới mà."



Kim Tiêu bước đến bên Đổng Thừa Tự, ôn nhu nói :



- Tiền bối...



Thưa Tự nhìn chàng.



Kim Tiêu ôn nhu nói :



- Đâu ai thấy được mặt tử thần mà chỉ có tử thần thấy mặt chúng ta thôi. Tiền bối có gào thét cũng chỉ tốn sức vô ích thôi. Lúc này là lúc phải cẩn trọng tuyệt đối.



Chàng nói ra câu này sực nghĩ đến Mộng Di Hoa.



Kim Tiêu đề khí phi thân về phía lều của Mộng Di Hoa.



Mọi người hối hả chạy theo chân chàng đến biệt lều.



Khí Kim Tiêu vén rèm nhìn vào, thấy Mộng Di Hoa vẫn bình an.



Nàng đang nằm trên tấm thảm thả hồn vào giấc điệp.



Kim Tiêu thở phào quay sang hỏi Khánh Khánh :



- Cô nương... ở đây không có chuyện gì chứ?



- Ở đây không có chuyện gì... Quí nương vừa mới an giấc.



Mọi người quay trở ra.



Thừa Ân nói :



- Chúng ta hãy chia nhau canh gác bảo vệ cho Di Hoa.



Kim Tiêu nhìn qua mọi người rồi từ tốn nói :



- Đêm nay chỉ mới là lời cảnh báo ban đầu của Tà Nhân Vô Diện mà thôi. Ngày mai hay ngày mốt mới là thời khắc tử vong mà y sẽ giáng xuống tất cả mọi người. Mọi người cần phải mở to mắt để mà đề phòng.



Ngọc Lan bước đến bên chàng. Nàng nhìn Kim Tiêu :



- Huynh cũng phải cẩn thận đó. Lo cho người ta quá không chừng họa kiếp sẽ giáng xuống đầu huynh.