Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 33 : Vân liễm thiên mạt

Ngày đăng: 12:17 18/04/20


Vân liễm thiên mạt



Đại yến được bày ra trên đại sảnh dịch quán Đổng phủ, tất cả mọi người đều có mặt. Kim Tiêu nhìn qua một lượt mọi người rồi định nhãn nhìn về phía Tống Thừa Ân. Chàng điểm nụ cười mỉm giả lả rồi nói :



- Chư vị trưởng bối, Tống huynh, Đổng thúc thúc và cả Đổng đại ca nữa. Đại yếu hôm nay do Ngạn Kim Tiêu thiết đãi mọi người. Vì sao có buồi đại yến này, cái gì cũng phải có nguyên nhân cả, Kim Tiêu thiết đãi đại yến bởi vì Kim Tiêu vừa có một báu vật vô giá, mà từ cỗ chí kim chưa một ai trong chúng ta tận mục sở thị.



Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :



- Kim Tiêu hãy nói báu vật đó đi.



- Lúc này chưa phải lúc?



Chàng nhướng mày nhìn Thừa Ân.



- Sau buổi đại yến này, tất cả mọi người sẽ được chiêm ngưỡng báu vật vô giá đó.



Kỹ Thượng lên tiếng :



- Ngạn Kim Tiêu úp úp mở mở như thế khiến mọi người tò mò.



Kim Tiêu cười khẩy rồi nói :



- Uống rượu đi rồi Kim Tiêu sẽ nói.



Kim Tiêu bưng chén rượu đưa đến trước mặt mọi người :



- Mời mọi người.



Thiên Hựu đạo trưởng, Giác Viễn đại sư và tất cả mọi người cùng bưng chén :



- Mời Ngạn công tử.



Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn.



Tất cả mọi người cùng dốc rượu uống cạn. Mọi người vừa đặt chén xuống thì lần lượt đổ sầm xuống bàn.



Thừa Ân chau mày nhìn Kim Tiêu :



- Ngươi là ai?



Vừa nói Tống Thừa Ân vừa vận công qui nạp độc tửu toan phun ra nhưng Kim Tiêu nhanh hơn điểm vào Tịnh huyệt của Thừa Ân.



Thừa Ân đứng phỗng ra như tượng :



- Ngươi có phải là Ngạn Kim Tiêu không?



- Đích thị là Ngạn Kim Tiêu rồi.



- Là Ngạn Kim Tiêu, sao đệ lại điểm huyệt ta.



- Ngạn Kim Tiêu muốn phân biệt rành rẽ ai là Tà Nhân Vô Diện, còn ai không phải là Tà Nhân Vô Diện.



Kim Tiêu đặt tay lên vai Thừa Ân :



- Huynh còn nhớ trước đây đệ nói điều gì không?



- Thừa Ân đáu thể nào nhớ hết những lời của Ngạn Kim Tiêu.



- Huynh không nghe thì Ngạn Kim Tiêu nhắc lại cho huynh nhớ. Kim Tiêu từng nói Tà Nhân Vô Diện có thể dụng bí thuật dị dung hóa trang thành tất cả mọi người. Nhưng có có một người y không thể nào dị dung được.



- Ai?



- Những hòa thượng Thiếu Lâm tự. Nếu y dụng dị dung thuật hóa trang thành các hòa thượng thì cũng phải cạo đầu trọc. Một khi cạo đầu trọc thì y chỉ có thể làm hòa thượng được mà thôi. Chắc chắn điều đó y không bao giờ muốn.



Thừa Ân cau mày :



- Chẳng lẽ...



Thừa Ân bỏ lửng câu nói giữa chừng.



Kim Tiêu cướp lời Thừa Ân :



- Trước khi Kim Tiêu cho mọi người thấy Ngọc ấn để đánh động Tà Nhân Vô Diện thì muốn mọi người thảy đều trở thành hòa thượng tất.



- Ngươi cạo đầu tất cả à?



- Ngoại trừ những vị cao tăng Thiếu Lâm. Bởi họ đâu còn tóc để mà cạo.



Thừa Ân lắc đầu :



- Làm như vậy, Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm và thất lễ với người võ lâm.



- Thất lễ là tiểu tiết còn đại tiết chính là vạch bộ mặt Tà Nhân Vô Diện. Đệ đã quyết định rồi, một khi Tà Nhân Vô Diện biết Ngọc ấn đang trong tay Kim Tiêu thì sẽ mò đến. Kim Tiêu dễ dàng nhận ra gã thôi. Tống đại ca không muốn điều đó à?



- Ngạn Kim Tiêu cạo cả đầu Thừa Ân.



- Không loại trừ, Tà Nhân Vô Diện đã từng dị dung giống tạc như Tống huynh.



- Ngươi...



- Tống huynh vì tóc của mình hay muốn trả thù của tân nương Dương Đình Tuyết Anh. Tống huynh còn bất kể mạng sống cần gì đến mái tóc chứ. Đây là kế sách độc của Nghiêm Thục đó.



Chàng xoa tay.



- Các môn khách của Đổng gia thì đã bỏ đi cả rồi, không còn bao nhiêu người. Sau khi cạo đầu xong, thì Đổng gia sẽ là lãnh địa nội bất xuất ngoại bất nhập. Còn bất cứ ai muốn vào làm môn khách thảy đều cạo đầu.



- Thiên hạ sẽ cười vào mũi chúng ta.



- Cười thì cười mặc kệ họ. Người thứ nhất sẽ là Tống huynh.
Thừa Ân không phải tham thiền chờ đợi lâu, cánh cửa đại sảnh biệt lầu dịch mở.



Hai người vận hắc y bó chấn, che mặt bằng vuông lụa đen, đầu chít khăn đen.



Cả hai tiến đến trước mặt Tống Thừa Ân. Thừa Ân nhìn hai gã hắc y nhân. Y chậm rãi nói :



- Hai ngươi đi đi. Người ta chờ không phải là hai ngươi.



Gã đứng bên phải lừ mắt nhìn Thừa Ân rồi nói :



- Tiêu Diêu Khách muốn huynh đệ của ta đi, thì hãy giao Ngọc ấn cho huynh đệ chúng ta.



- Ngọc ấn không dành cho hai người. Lời sau cùng của ta nói với hai ngươi nên rời khỏi đây. Ngọc ấn chỉ dành cho một người ta chờ đợi.



Hai hắc y nhân nhìn nhau rồi quay lại đối nhãn với Thừa Ân.



Gã đứng bên phải lại nói tiếp :



- Huynh đệ của ta chỉ rời khỏi đây khi nào có Ngọc ấn trong tay mình.



Nói dứt lời, cả hai gã hắc y nhân cùng cất lên một tiếng nghe như tiếng ễnh ương gọi trời mưa. Liền sau tiếng kêu thô thiển quái gở đó, hai gã đồng loạt xuất thủ. Cả hai cùng sử đụng một thứ công phu "Hàm Mô công" tợ như hai con ếch với bốn đôi trảo nhảy thộp tới chụp xuống thân ảnh của Tống Thừa Ân.



Vẫn trong tư thế kiết đà, Thừa Ân dựng đứng song thủ. Đôi bản thủ xoay tròn tạo ra hai đĩa ảo khí huyền hoặc tiếp nhận lấy bốn đôi trảo quỷ của hai gã hắc y nhân.



Ầm...



Hai gã hắc y nhân giao thẳng chiêu công với Tống Thừa Ân, bị hất ngược trở lại.



Cả hai lộn vòng trong không trung rồi hạ mình xuống trong tư thế quỳ, hai tay chống xuống sàn gạch, miệng phình to cất ra những tiếng kêu "Quệt... quệt..."



Thừa Ân định nhãn nhìn hai gã đó :



- Hóa ra hai người là Song Tàn Lãnh Diện Dục Thức Bằng và Dục Thức Trị.



Song Tàn Lãnh Diện đồng loạt lột bỏ chiếc khăn lụa che mặt quăn xuống sàn gạch.



Cả hai vẫn giữ tư thế quỳ như ễnh ương.



Dục Thức Bằng nói :



- Tống Thừa Ân... Huynh đệ ta muốn có Ngọc ấn...



- Ngọc ấn không thuộc về hai người. Huynh đệ các ngươi cũng không đủ bản lĩnh để giữ Ngọc ấn đâu.



Dục Thức Bằng nhìn sang Dục Thức Trị. Cả hai trao đổi với nhau bằng mắt rồi nhìn lại Thừa Ân.



Dục Thức Trị nhạt nhẽo nói :



- Tôn giá không giao Ngọc ấn cho huynh đệ chúng tôi à?



- Hai người có quan hệ thế nào với Tà Nhân Vô Diện?



Song Tàn Lãnh Diện đồng lên tiếng :



- Chẳng có quan hệ gì cả.



- Vậy cần Ngọc ấn để làm gì?



- Ngọc ấn là báu vật.



- Chỉ như thế thôi? Nếu hai người cho Ngọc ấn là báu vật, nên nảy sinh lòng tham thì hãy đến đây lấy Ngọc ấn.



Dục Thức Bằng nói :



- Huynh đệ ta đến đây với mục đích đó mà.



- Hai người tự dẫn xác vào tử lộ, đừng trách Tống Thừa Ân.



Thừa Ân vừa nói dứt lời, thì Song Tàn Lãnh Diện cất ra những tiếng ễnh ương kêu quền quệt. Trong khi hai gã giống như hai con cóc phùn mang trợn má, với cái bụng phình to lên, đặng tạo ra những âm thanh đó.



Cả hai ngưng tiếng ễnh ương kêu một lượt, vừa ngưng phát ra những âm thanh quền quệt, Song Tàn Lãnh Diện nhảy thốc đến Thừa Ân. Cùng với một chiêu công giống hệt như lần trước, nhưng lần này Song Tàn Lãnh Diện đã dồn đến mười thành công lực vào trảo thủ, quyết một chiêu định đoạt thắng bại với Thừa Ân để có được báu vật Ngọc ấn.



Không né tránh, cũng chẳng chút e dè, Thừa Ân dựng song thủ xoay tròn tạo ra hai chiếc đạo ảo khí. Vùng chỉ khí do đôi bản thủ của Thừa Ân tạo ra dày đặc hơn và có những âm thanh rì rì phát ra, đón thẳng lấy trảo quỷ Hàm mô công của Song Tàn Lãnh Diện.



Ầm...



Hai gã họ Dục giao nhau chiêu công thứ hai với Tống Thừa Ân, trảo công của họ chạm vào hai chiếc đạo khí, bật ngược trở lại như hai con cóc bị quăng đi bởi hai đạo bạo phong có uy lực san núi lấp đồi.



Huynh đệ họ Dục rơi huỵch xuống sàn gạch. Cả hai nằm dài dưới sàn gạch một lúc rồi chỏi tay lồm cồm ngồi lên :



Họ nhìn Thừa Ân.



Thừa Ân nhạt nhẽo nói :



- Đến lượt Tống mỗ.



Cùng với lời nói đó, hai chớp sáng vụt lướt ra khỏi song thủ của Thừa Ân, nhanh hơn tinh sa. Song Tàn Lãnh Diện vừa thấy hai chớp sáng kia xuất hiện thì một bức màn trắng chụp thẳng xuống ánh mắt chúng, cùng với bức màn trắng đó, cả hai ngỡ như có một tia sét trời bổ thẳng vào tam tinh chúng.



Song Tàn Lãnh Diện đang quỳ trong tư thế ễnh ương, chỏi hai tay bật ngược ra sau, nện ót xuống sàn gạch. Tứ chi của huynh đệ họ Dục co quắp lại, rồi giật nảy liên tục.



Cuối cùng thì bất động, với tư thế giang rộng tứ chi, trương to hai cái bụng, ngay giữa tam tinh chúng xuất hiện một đốm máu nhỏ bằng hai hạt đậu.



Thừa Ân nhìn xác hai gã Dục với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Y nhẩm nói :



- Ta không phụ bá nhân, nhưng tại huynh đệ các người tìm đến tử lộ. Đừng trách Tống Thừa Ân mà hãy tự trách mình.



Sát tử Song Tàn Lãnh Diện mà Thừa Ân không hề thay đổi tư thế ngồi của mình, nhưng Thừa Ân cũng không phải chờ đợi lâu để có đối thủ thứ hai. Lỗ tai bên trái của Thừa Ân giật nhẹ một cái, mắt hướng về phía cửa biệt sảnh.