Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 37 : Trắc túc vô hành kính

Ngày đăng: 12:17 18/04/20


Trắc túc vô hành kính



Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử, nhướng mày nói :



- Nữ nhân xinh đẹp như nàng, đừng có mở miệng ra là nói giết người. Không sợ thiên hạ cho là bà la sát sao, bị thiên hạ cho là bà la sát không chừng khó kiếm được một đấng phu quân. Phòng không gối chiếc, đêm buồn nhìn trăng, nghe tiếng mưa rơi, đông đến lạnh lùng giá buốt hổng ai sưởi ấm, lúc đó hối thì đã muộn rồi.



Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới.



- Ta không thích nghe những lời nói này.



- Chân ngôn khó nghe, sàm nịnh thì ai cũng thích. Cô nương sống trong nội cung quen rồi. Lại luôn ở bên cạnh Thiên tử, ngày ngày được mọi người cúi đầu nên chỉ thích nghe những lời chót lưỡi đầu môi, miễn làm sao nghe đã cái lỗ nhi thì thích. Còn những lời thật làm sao nghe được.



Vừa nói Kim Tiêu vừa gỡ tay nàng ra khỏi yết hầu.



Giang Vi Tử trừng mắt nhìn Kim Tiêu.



- Bổn cô nương chưa tha cho ngươi, ngươi lại tự nhiên như vậy à?



Kim Tiêu mỉm cười giả lả nói :



- Sợ tiểu thư mỏi tay, bộ tiểu thư không biết mỏi tay à. Hay ngọc thủ của tiểu thư biến thành đá rồi.



Nàng hừ nhạt rút tay lại.



Kim Tiêu nói tiếp :



- Nếu như tiểu thư có ý giết Ngạn Kim Tiêu thì đã hành động rồi. Còn chỉ đặt trảo vào yết hầu thôi mà không bứt thanh quản hay khí quản thì rõ ràng tiểu thư chưa muốn lấy mạng tại hạ.



Chàng nói rồi bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống. Kim Tiêu đạp ghế trượt ra phía sau hòn non một bộ. Rồi thản nhiên tựa lưng vào thành ghế gác chân lên bàn. Thuận tay chàng bẻ lấy một quả chuối bóc vỏ ăn ngon lành. ăn xong quả chuối đó, Kim Tiêu quẳng vỏ chuối xuống sàn thủy xá.



Hành động của chàng khiến Giang Vi Tử cau mặt biểu thị thái độ khó chịu.



Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cười, rồi bẻ lấy một quả chuối đưa về phía nàng.



- Tiểu thư ăn chuối không?



Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới. Nàng gắt giọng nói :



- Ta không ăn những thứ đó.



Kim Tiêu bỏ vỏ chuối xuống bàn. Chàng ngẩng mặt nhìn lên trần thủy xá, nhún vai nói :



- Tại hạ quên mất, tiểu thư là trang thiên kim, hay là người cao sang kim chi ngọc điệp thì đâu có ăn những món ăn dân dã như Ngạn Kim Tiêu.



Giang Vi Tử lừ mắt nhìn chàng.



- Ngươi bỏ chân xuống khỏi bàn.



- Đây là nhà của Ngạn Kim Tiêu mà... tự nhiên tiểu thư xông vào rồi còn muốn làm chủ của tại hạ nữa. Lạ quá nhỉ.



Chàng chắc lưỡi.



- Mà nghĩ cho cùng, tiểu thư cũng có thể là chủ nhân của tại hạ. Bởi vì cái gì của Ngạn Kim Tiêu, cô nương đã đều thấy cả rồi.



Sắc diện nàng đỏ bừng.



- Ngươi đừng sàm ngôn. Ta không thấy gì cả.



Kim Tiêu gật đầu :



- Đúng rối... Khi người ta che mặt thì làm sao mà thấy chứ. Tiếc cho tiểu thư thật.



Cái đáng thấy thì không thèm nhìn, sau đó lại đi tìm tại hạ, có lạ không nhỉ.



Sắc diện của Giang Vi Tử tái dần ra.



Nàng gằn giọng nói :



- Đạo Soái Dương Châu... Giang Vi Tử không phải là hạng nữ lưu để ngươi xem thường đâu.



Vừa nói Giang Vi Tử vừa bước đến bên bàn. Nàng toan vươn trảo chụp lấy chân Kim Tiêu, nhưng chàng đã nhanh hơn thả chân xuống khỏi bàn.



Kim Tiêu gắt giọng nói :



- Làm gì nàng nóng giận dữ vậy?



- Ta có thể bẽ gãy tứ chi ngươi, biến ngươi thành phế nhân.



- Cần gì phải làm như vậy... Tại hạ đâu còn sống bao lâu nữa mà phải bị trừng trị thành phế nhân.



Nói rồi Kim Tiêu bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nhìn Giang Vi Tử.



- Trong điện Thái Hòa, tại hạ không nhìn rõ nàng lắm nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy nàng đẹp, thích chết đi được.



- Ngươi...



Kim Tiêu giã là cười rồi nói :



- Còn nàng có thấy tại hạ đẹp không. Những nữ nhân nào lỡ chiêm ngưỡng nhân dạng của Ngạn Kim Tiêu mà không nhận ra cái đẹp của Ngạn Kim Tiêu, đó là những nữ nhân có mắt như mù, hoặc không dám nhìn vào mình.



Giang Vi Tử quắc mắt.



- Đạo Soái Dương Châu... bổn cô nương không thích nghe những lời sàm ngôn vô nghĩa đó đâu.



Kim Tiêu nhướng mày :



- Nếu nàng không thích thì có thể rời thủy xá của Ngạn Kim Tiêu. Còn như thích thì cứ ở lại nghe. Tại hạ không giữ cũng không đuổi, tùy tiểu thư định đoạt thôi.



Giang Vi Tử khoanh tay trước ngực nhìn Kim Tiêu.



Chàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của nàng và nhìn lại. Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm. Nụ cười của Kim Tiêu khiến chân diện Giang Vi Tử nóng bừng.



Nàng miễn cưỡng nói :



- Ngạn Kim Tiêu... Ngạn Kim Tiêu...



Kim Tiêu ngắt lời nàng :




- Đại ca đến... Đệ không biết.



Kỹ Thượng lắc đầu buồng tiếng thở dài.



- Ngọc Lan đang khóc vì ngươi đó.



- Vậy Kim Tiêu phải đi dỗ dành Ngọc Lan vậy.



Vi Tử chưng hửng với lời nói của chàng.



Kim Tiêu nhìn lại nàng.



- Hy vọng huynh và muội sẽ gặp lại.



Vi Tử cứ tròn mắt nhìn Kim Tiêu.



- Ơ...



Kim Tiêu vỗ vai nàng :



- Không có gì đâu... Kim Tiêu sẽ sớm quay về mà.



Chợt nhớ vỏ chuối bừa bãi dưới sàn thủy xá, Kim Tiêu nói :



- Muội nhớ dọn dẹp chỗ bừa bãi này giùm huynh nhé.



Nói rồi Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng.



- Đổng đại ca... Chúng ta đi tìm Ngọc Lan.



Kỹ Thượng lắc đầu.



- Đệ sẽ nói gì với Ngọc Lan?



Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :



- Mèo thì thích mỡ, thêm một cục mỡ nữa thì có sao đâu. Cũng như Đổng huynh vừa có cục mỡ Tiêu Dao Mẫn tại Dương Châu, còn thêm trang hồng nhân tri kỷ Mộng Di Hoa. Hổng biết Đổng huynh sẽ còn có cục mỡ nào nữa đây.



Kỹ Thượng nheo mày.



- Kim Tiêu dụng những ngôn từ ta không thể nào hiểu được.



- Có gì là khó hiểu. ở Đại hí viện Dương Châu của Tiêu Dao mẫn, Kim Tiêu đã từng thấy Đổng huynh làm mèo rồi.



- Vậy gã ăn cắp ngân lượng của ta là ngươi đó à? Hóa ra ra ngươi là Đạo Soái Dương Châu.



- Chuyện này chỉ có mình Đổng huynh biết thôi đấy nhé.



Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu.



- Thì ra đệ là Đạo Soái Dương Châu. Từ lâu ta đã muốn biết cái gã đạo chích kia là ai đó, không ngờ lại là kẻ ở ngay bên cạnh mình. Thú vị thật.



Hai người đi ra cửa, một con thuyền chờ sẵn bên ngoài. Trước khi xuống con thuyền nan, Kim Tiêu quay lại nói với Vi Tử.



- Nàng nhớ lời Kinh Tiêu đó, phải dọn dẹp hết mớ võ chuối mà huynh bày ra.



Kim Tiêu cùng Đổng Kỹ Thượng bước xuống thuyền.



Kỹ Thượng hỏi :



- Vị cô nương đó là ai vậy?.



Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :



- Cục mỡ của đệ.



- Cục mỡ của đệ. Thế còn Ngọc Lan xá muội?



- Nếu Ngọc Lan yêu Kim Tiêu thì cũng là cục mỡ của Kim Tiêu tất.



- Vậy ai cũng là cục mỡ à?



- Có một người là thịt.



Kỹ Thượng nhíu mày :



- Mỡ với thịt... Nghe đệ nói, huynh nghĩ đệ là tên đồ phu bán thịt chứ không phải là Đạo Soái Dương Châu.



- Huynh muốn biết ai là thịt. Từ từ rồi đệ sẽ cho huynh biết mà.



- Nữ nhân?



- Không phải nữ nhân.



- Vậy là nam nhân.



- Cũng không phải.



- Vậy cục thịt của đệ là ai?



- Là ai nhỉ... Cứ cho cục thịt của đệ là một kẻ thuộc về mọi người và mọi người đều thuộc về người đó.



Kỹ Thượng lắc đầu :



- Ta không hiểu nổi.



- Đổng đại ca không hiểu thì đừng nghĩ ngợi làm gì. Suy nghĩ quá không chừng đầu của đại ca sẽ vỡ tung ra đó.



Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng giả lả cười :



- Ta sẽ không suy nghĩ gì cả, nhưng ta nói cho đệ biết, Ngọc Lan đang rất giận đệ... Liệu mà dùng lời nói với xá muội. Nếu Ngọc Lan có mệnh hệ gì ta không tha cho đệ đâu. Đổng nhị thúc cũng không tha cho đệ đâu.



Chàng thò tay xuống hồ khuấy nước.



- Hy vọng Ngọc Lan sẽ hiểu cho Ngạn Kim Tiêu.