Bạch Cốt Tinh Ba Lần Đánh Tôn Ngộ Không

Chương 24 :

Ngày đăng: 17:09 18/04/20


Thần Hỏa chính là vị giảng viên kia?



Tiểu Ly càng nghĩ càng cảm thấy không giống.



Tuy trong trò chơi rất khó nhìn ra tính cách thật của một người, chính là không có cách nào đem Thần Hỏa ngày ngày giết người, mắng chửi người, đắc tội người trong trò chơi cùng giảng viên ôn nhu nho nhã này gắn với nhau.



Vì thế vừa về tới ký túc xá, Tiểu Ly bắt đầu tra tìm tư liệu.



Lên trang web chọn khóa học, nhìn nhìn môn học mình chọn kia “Phòng và trị bệnh truyền nhiễm”, giảng viên phụ trách, Hạ Phong.



Tên này làm cho Tiểu Ly có điểm choáng váng, nhìn tên này, càng khó liên hệ cùng Thần Hỏa cả ngày cùng mình nhân yêu khoác lác.



Tiểu Ly trên trang web trường tìm được tư liệu của Hạ Phong, tư liệu không nhiều lắm, nhưng cũng rất chấn động lòng người.



Giảng viên Hạ Phong là một trong những nhân tài năm nay B đại tiến cử, du học về, tuổi còn trẻ đã lấy được học vị bác sĩ, mà Thần Hỏa trong trò chơi, ách… Chênh lệch cũng quá lớn đi.



Tiểu Ly ở diễn đàn khu đăng kí một ID mới, tạo một bài viết tiêu đề là.



“Về giảng viên bệnh truyền nhiễm kia? ?”



Rất nhanh, phía dưới còn có trả lời.



“Hạ Phong a, chính là giảng viên thích giả trang thân sĩ kia phải không? Cả ngày nói cái gì, các bạn sinh viên a, các bạn phải nỗ lực a, các bạn là gường cột của quốc gia a là hi vọng của dân tộc a, các bạn nên phấn đấu vì xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại hoá a, các bạn là người khai phá thế kỷ mới a, các bạn là bình minh của thế kỷ hai mươi mốt a… Nghe xong tôi thật muốn khóc…”



“Học viện Y nga, cả ngày nghiên cứu vi sinh vật cần kính hiển vi phóng đại mới có thể nhìn được, khó trách luôn nheo mắt cười a a ~ “



“Lầu trên, bạn không biết là lúc thầy Hạ nheo mắt rất rất rất rất mê người rất gợi cảm sao?”



“Đó kêu là mắt lé nha ~~~~~ “



“Lầu trên ngồi chồm hổm một góc phóng khí đi, ánh mắt xinh đẹp như vậy mà nói là mắt lé, nhất định là chính mình bộ dạng cực kỳ xấu lạ ghen tị mỹ mạo của người ta ha ha ha ~~~”



“Cái gì gọi là mắt lé? Cái gì gọi là mắt mèo? Một đám Tiểu Bạch a, người ta kêu là bệnh tăng nhãn áp ~~~ “



“Đúng vậy mắt hoa đào phải không.”



“Mày liễu mắt hạnh, ôn tồn lễ độ, khuynh quốc khuynh thành, nam nhan hoạ thủy.”



“Xem thường.”



“…”



Diễn đàn thảo luận nửa ngày, đều là xoay quanh ánh mắt người ta, ầm ĩ đến ầm ĩ đi, lại một bài mới xuất hiện.



Tiểu ly bất đắc dĩ đóng bài viết, đột nhiên nhớ tới một câu, chỉ có người nhàm chán mới lên diễn đàn, chỉ có người cực độ nhàm chán mới ở diễn đàn cãi nhau.



Không biết là ai nói, sau lại được các diễn đàn lớn truyền tụng rộng rãi. (là kính văn nói ~~)



Chuyện Hạ Phong nơi đó có avatar của Thần Hỏa, Tiểu Ly đặt ở trong lòng, thậm chí các anh em trong cùng ký túc xá cũng chưa nói.



Gần đây Tiểu Ly cũng không thích nhiều chuyện, lại chỉ có hình avatar căn bản không thể chứng minh cái gì.



Sau khi vào trò chơi, nhìn cái loa đang xoát kêu người giết Thần Hỏa của Mộ Dung Phục, đột nhiên cảm thấy có điểm quái dị.



Nhớ tới bộ dáng nghiêm túc của y khi lên lớp, tổng cảm thấy sau lưng da gà nổi một tầng lại thêm một tầng.



Tục ngữ nói biết người biết mặt không biết lòng, huống chi internet vốn cho người một tầng bảo hộ thật dày, ngay cả diện mạo thật đều không biết, huống chi là tâm.



Nhưng đúng lúc này, Tiểu Ly lại nhận được tư tán gẫu của Thần Hỏa.



“Tiểu Ly, cậu nói, nếu có một người, cậu đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không qua, nhưng cậu rất muốn làm hắn khó chịu, trả thù hắn, cậu sẽ làm gì?”



Tay Tiểu Ly run run thiếu chút nữa tắt luôn máy tính trong đầu lại hiện lên hình ảnh thầy Hạ đứng trên giảng đường vẻ mặt trấn định tự nhiên giảng bài cho mọi người, mạch lạc rõ ràng, từng chữ từng chữ tiếng phổ thông chuẩn, thanh âm đầy nhịp điệu, tràn ngập nhiệt tình…



Nhưng hiện tại lại hỏi vấn đề kỳ quái này, khiến người ta cảm thấy lạnh quá…



Tiểu Ly nhăn mũi đánh một dòng chữ trả lời



“Đánh không lại? Mắng không qua? Giết không nổi? Vậy chạy a ^^ “



“Chạy cũng không qua a?”



“Kháo ~~ Sao chạy cũng không qua a?”



“Tọa kỵ của hắn là Thiên mã… Thiên mã a!”
“Heo con, cậu cuối cùng cũng đã dậy rồi?” Điện thoại vừa thông suốt, đối phương dùng một giọng điệu vô cùng lưu manh.



Tiểu Ly vốn một bụng áy náy đều bị quét sạch trơn, hung tợn nói: “Anh đang ở đâu na? Tôi tới tìm anh.”



“Tôi ở phòng bảo vệ ngay cổng trường học, mới vừa rồi nhìn thấy một đứa ngốc nhận lầm người, ha hả…”



“…”



Tiểu Ly ảo não đóng di động, sau đó quay đầu chạy đến phòng bảo vệ ở cổng trường, liếc mắt một liền thấy chàng trai đang cùng thầy Hạ tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ.



Tiểu Ly gượng gạo cười cười với Hạ Phong, sau đó chuyển hướng Từ Úy, chỉ thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm không dời mắt, ý cười dịu dàng trên khuôn mặt.



Đúng thật là anh chàng trong ảnh chụp đây, người thật nhìn càng thêm khôi ngô tuấn tú, hôm nay mặc một kiện áo khoác lông dê màu vàng nhạt, cảm giác thật ấm áp.



Nhưng ý cười xấu xa kia, có một chút vô sỉ.



Tiểu Ly cúi đầu đi đến trước mặt chàng trai, “Anh là ngài Từ phải không?”



Từ Úy ngẩn người, hiển nhiên đối với xưng hô thế này thật không quen.



“Tiểu Ly a, sao đột nhiên xa lạ thế?”



Tiểu Ly buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, chẳng lẽ kêu anh bà xã? Trên mạng là trên mạng, hiện thực là hiện thực a, huống hồ, nơi này còn có thầy Hạ đang cười bí hiểm kia.



“Anh…anh Từ. Hôm nay thả bồ câu là tôi không tốt, tối qua tôi chạy thương đến sáu giờ mới ngủ, cho nên rời giường trễ, ngài đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, tha thứ tôi đi!” Nói xong, còn giả mù sa mưa cúi mình vái chào.



Nét tươi cười của Từ Úy càng sâu, Tiểu Ly này so trong tưởng tượng còn thú vị hơn, so với tấm hình mờ mờ em gái lấy ra từ webcam thì Tiểu Ly đứng trước mắt càng thêm thanh tú thoát tục, cũng càng thêm hiểu biết.



Sau khi nhìn thấy Tiểu Ly, Từ Úy không khỏi nhớ tới Ly Bất Khai giương nanh múa vuốt trong trò chơi, cùng Tiểu Ly trong hiện thực rất trùng khớp, giống như từ trong trò chơi bước ra, không một chút ngụy trang cùng làm ra vẻ, toàn thân cao thấp tràn ngập sức sống, hơn nữa cặp mắt xoay tròn không ngừng chuyển, thật sự là nhóc quỷ tinh quái nha.



Nhìn ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, hoàn toàn xem xung quanh như trong suốt.



Hạ Phong có chút buồn cười khụ một tiếng, “Chạy thương?”



Tiểu Ly đưa ánh mắt dời khỏi người Từ Úy, hướng thầy Hạ mỉm cười, “Đúng vậy a, chạy thương, một cách kiếm tiền trong trò chơi, thầy nhất định không chơi mấy thứ đó đi, ha hả.”



Anh mắt Hạ Phong lóe lên một chút, hướng Tiểu Ly cười nói: “Tôi không chơi Thiên Long, ha hả, này đều là người trẻ tuổi các cậu thích ah.”



“Nga ~~~” Tiểu Ly cười cười ý vị thâm trường, “Thầy biết chạy thương là Thiên Long nha ~~~ “



“Ân, bạn của tôi cũng đang chơi.”



“Nga ~~~” Tiểu Ly cười vô cùng quỷ dị, Hạ Phong cùng Từ Úy liếc nhau, đều cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. (không sao nói rõ được)



Sau khi nói lời từ biệt Hạ Phong, Tiểu Ly và Từ Úy cùng bước đi.



Trời mưa ngày càng lớn, Tiểu Ly bất đắc dĩ nhìn nhìn trời, mũ cũng ngăn không được mưa to a, thật là lại có thể quên mang dù.



Từ Úy nhìn nhìn vẻ mặt buồn bực của Tiểu Ly bên cạnh, mỉm cười đem khăn quàng cổ của mình choàng quanh cổ Tiểu Ly, còn nhẹ nhẹ kéo, che khuất mặt Tiểu Ly, dùng làm khẩu trang.



Tiểu Ly ngẩn người, “Làm gì thế?”



Từ Úy vỗ vỗ bả vai Tiểu Ly, “Như vậy thoạt nhìn giống tinh tú.”



Tiểu Ly sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được ý tứ đối phương, miệng than thở, “Tôi là Nga Mi ah!”



Trên mặt chỉ không ngừng lộ ra mỉm cười thản nhiên, người kia, đúng thật là khí thế của bản thân Xương Cốt trong trò chơi.



Quan tâm người còn tìm cái cớ rách nát này, thật sự là cực kỳ rách nát.



Nhưng, khăn quàng cổ kia thật rất ấm áp, còn có nhiệt độ cơ thể và mùi hương nhàn nhạt của đối phương.



Tiểu Ly vốn là rất ác cảm đàn ông dùng nước hoa (Tiểu Ly cho rằng mùi mồ hôi thối mới là mùi đàn ông… ), nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy điểm một ít nước hoa cũng không tệ ah.



Nếu hắn dùng khăn quàng cổ đầy mùi mồ hôi choàng cho cậu, quả thật rất sát phong cảnh đấy.



Từ Úy cảm thấy kỳ lạ nhìn Tiểu Ly đang ngẩn người không biết nghĩ cái gì, chỉ thấy hai tay cậu nhét vào túi áo khoác, tự nhiên đi về phía trước.



Từ Úy bước nhanh đi theo tạo thành cái ô che khuất mưa gió.



Từ Úy săn sóc Tiểu Ly, nhưng không hề phát hiện tay áo mình thấm ướt.



Đến thật lâu sau, Tiểu Ly mới phát hiện, cách Từ Úy quan tâm người thật ấm áp, khiến cho người đau lòng.