Bạch Cốt Tinh Ba Lần Đánh Tôn Ngộ Không

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:09 18/04/20


Tối thứ sáu, ở một đám người đần độn không ngừng xoát loa cãi nhau, Tiểu Ly ẩn QQ, đi dạo khắp nơi trong trò chơi, ở trên đường cái Lạc Dương trong một cửa hàng tên là “Rẻ đến hộc máu”, phát hiện hàng loạt thứ hời đến hộc máu.



Sách kỹ năng máu tế cao cấp, giá thị trường ít nhất phải năm trăm vàng, gã cư nhiên bán 300, còn có đả nộ cao cấp, sách kỹ năng cao cấp mãnh kích liên kích quẳng ngã quấn chân từ từ đặc biệt thương thủ, đều bán thật sự rẻ, đặc biệt mấy quyển sách kỹ năng quần công, nhìn thật khiến người hộc máu.



Càng khoa trương chính là, hai con Hồ Điệp lửa đỏ trí lực 1800+, cư nhiên bán 80J…



Người này phỏng chừng não tàn đi!



Tiểu Ly lập tức mật xương cốt, kêu hắn lại smua toàn bộ sách, sau đó qua tay là có thể kiếm một số lớn.



Nhưng mà thời khắc mấu chốt, Xương Cốt cư nhiên phớt lờ cậu.



Khẳng định đang cùng cái gì Băng nghiên cứu đạo hào đi…



Tiểu Ly thở phì phì mắng hai câu ngu ngốc, liền vội vàng xoay người đi thương khố lấy tiền, lấy tiền trở về Tiểu Ly suýt chút nữa ngưng thở ngất đi.



Tất cả sách, toàn bộ bị một người tên là Tiểu hào kiếm tiền mua đi rồi.



Phía dưới là một đám người nhắn lại, đều là mắng chủ sạp.



Kháo mày có bệnh bán rẻ như vậy! Đầu óc có bệnh a nửa giá cũng cao hơn giá này! A a a tao như thế nào không đuổi kịp a!



Tiểu Ly trở mình một cái xem thường, quên đi, coi như chính mình không phát hiện được.



Nhưng vừa lúc này, Tiểu Ly lại nhận được tin tức của Xương Cốt.



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: Tiểu Ly cậu lúc nãy tìm tôi có chuyện gì?



[Ly Bất Khai]: tin tức này của anh gửi qua thật đúng lúc a…



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: làm sao vậy?



[Ly Bất Khai]: không có việc gì. Chính là anh bỏ lỡ một số thương cơ mà thôi, mấy ngàn hai hoàng kim không có cách nào khác kiếm lời rồi.



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: cậu có phải nhìn thấy sạp trên đường Lạc Dương không?



[Ly Bất Khai]: ách? Làm sao anh biết?



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: đứa ngốc ~ tôi là thương nhân chuyên môn đầu cơ trục lợi, làm sao có thể không biết ~



[Ly Bất Khai]: vậy sao anh không mua?



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: cái kia chắc chắn là trộm tài khoản, tôi cùng Băng Băng đang điều tra, hình như hôm nay người bị trộm đặc biệt nhiều.



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: chắc là cùng một người làm.



[Ly Bất Khai]: nga, kia có thể lấy về sao?



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: không thành vấn đề, Băng Băng rất lợi hại ~



[Ly Bất Khai]: nga.



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: sao đột nhiên không nói nữa? Cậu không phải luôn luôn nói rất nhiều sao?



[Ly Bất Khai]: lão tử không muốn nói chuyện được không?



[Cốt Cảm Mỹ Nhân]: …



[Ly Bất Khai]: anh đi trộm hào của anh đi, tôi đi dạo cửa hàng, 88888.



Từ Úy đối với một chuỗi 88 không kiên nhẫn kia, bất đắc dĩ thở dài.



Người kia lại đang tỏ ra khó chịu cái gì a…



Tiểu Ly cũng không biết vì sao phiền lòng, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, vì thế chỉ có một mình xoay giữa hai bên Tô Châu và Lạc Dương.



Ở Tô Châu, lại nhìn thấy một cửa hàng tên là “Hời đến nhảy lầu”.



Tất cả bên trong đều rẻ đến mức làm cho người ta muốn mắng mẹ ôi bảo thạch cấp ba cấp bốn, phía sau còn có vài con bảo bảo.



Có hai con Kiếm Long, một tên là Tình Thâm Ý Nặng, một tên là Mãi Không Tương Vong.



Đây không phải là bảo bảo của Thần Sát và Mẫu Đơn bọn họ sao?



Bọn họ rõ ràng vẫn không đổi tên bảo bảo…



Nghĩ đến đây, Tiểu Ly cũng không biết nên khóc hay nên cười, chính là, mua bảo bảo trở về mới là việc cấp bách.



Kẻ bày sạp kêu Chuyên trộm hào…, thật sự là kiêu ngạo ghê gớm.



“Ông anh, anh thật đúng là kiêu ngạo a? Đem bảo bảo trả lại cho tôi, nếu không anh chờ chết đi!”



Tiểu Ly cắn răng phát qua tin tức như vậy.



Thật lâu sau, đối phương mới trả lời, “Ai nha tôi rất sợ a tôi rơi sợ, tôi trộm hào thì sao ~ “



“Kháo…”



Tiểu Ly tức giận không nhẹ, đầu năm nay, trộm tài khoản cũng quang minh chính đại như vậy sao?


“Cái gì Cốt Cảm, buồn nôn muốn chết, mấy ngày hôm trước hắn mua toàn bộ nguyên bảo ký gởi cố ý nâng giá nguyên bảo, tôi kháo!”



“Hắn còn lũng đoạn hoàng chỉ trong tay, kháo, hiện tại tôi làm phù cũng chưa chỉ!”



“Chính là chính là, bọn họ thật sự là hai cực phẩm cặn bã, một người một bụng tâm địa gian trá, một người miệng đầy phân người, xứng đôi a!”



“Kháo, dù sao bây giờ tôi bày sạp nhìn thấy Xương Cốt kia tim tôi sẽ một hồi run rẩy! Dã ngoại nhìn thấy Tiểu Ly tim tôi lại một trận băng giá!”



“Trái tim cậu băng giá gì a?”



“Hai người bọn họ một đòi tiền, người kia, muốn chết a…”



Tiểu Ly bị những người này mắng một trận, tâm tình ngược lại tốt lên.



Chụp lại hình ảnh người ta mắng chửi rồi gửi cho Từ Úy.



“Đồng chí Từ, anh xem bọn họ nói đôi ta như thế nào ha ha ha “



Qua cả buổi, Từ Úy mới trả lời, “Nói đôi ta xứng đôi, sao vậy?”



“Kháo, tôi không phải nói cái này, anh xem ở trên a, xem những lời bọn họ chửi kia ~~ anh này gian thương, thật có tiếng ai ~ “



“Độc xà của cậu không phải so với tôi còn nổi tiếng hơn sao?”



“Ân. . . . . . Bọn họ mắng tôi miệng đầy phân người. . . . . . anh trước kia cũng mắng tôi như vậy a. . . . . .”



“Ha hả, nếu tất cả mọi người thừa nhận chúng ta xứng đôi, không bằng chúng ta kết hôn đi nha.”



“Kết cái đầu anh a!”



“Ách. . . . . . cân nhắc một chút đi, dù sao bây giờ nằm vùng cũng không dùng được, tài khoản của tôi cũng bị đá ra khỏi Ngũ Thần . . . . . .”



“Tiểu hào của tôi đây không phải ông xã anh sao? Anh còn muốn như thế nào nữa?”



“Tôi muốn cùng quý danh của cậu kết hôn a, làm vợ chồng danh chính ngôn thuận a ^^”



“Tôi là nhân yêu anh không sợ?”



“Không sợ ^^”



“Miệng tôi thực độc, một khi không hài lòng sẽ ân cần thăm hỏi cả nhà anh ai. . . . . .”



“Không quan hệ, mọi người trong nhà tôi rất thích lời ân cần thăm hỏi của cậu^^”



“Kẻ thù của tôi rất nhiều a, anh vừa ra thành, nói không chừng mỗi lần đều là đứng thẳng đi ra, nằm ngang trở về ai. . . . . .”



“Không quan hệ, thỉnh thoảng uống canh Mạnh bà, đối thân thể mới có lợi ~”



“Vậy nếu cho anh uống mỗi ngày thì sao?”



“Mỗi ngày uống canh Mạnh bà, luôn luôn bảo vệ sức khoẻ nha! ! Tiểu Ly thương hiệu canh Mạnh bà, lựa chọn tốt nhất của ngài nga! !”



“. . . . . . Anh là Xương Cốt anh hay em?”



“Đối tửu cầm ca ~ tôi là anh.”



“Trách không được, thì ra là thời mãn kinh phát tác nha.”



“Ha hả, lần này không phải tuổi già kém trí sao?”



“Thấy anh nói chuyện, huyết áp của tôi đang từ từ đi lên, anh tha tôi đi, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi nha!”



“Ha hả ^^ cậu cân nhắc một chút? Phục hôn đi.”



“Không phải đâu, anh biết rõ tôi là nhân yêu? !”



“Trò chơi mà thôi, quá nghiêm túc làm chi.”



“. . . . . . Ân, trò chơi mà thôi.”



Tiểu Ly đột nhiên nhớ tới những lời Băng Băng nói, một trò chơi tốt hay không quyết định ở người, bởi vì có bạn bè, đánh quái xấu xí cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ.



Vậy vợ chồng thì sao? Vợ chồng trong trò chơi, là lấy tâm tính như thế nào để cư xử với đối phương.



Tiểu Ly không rõ, lần trước kết hôn chính là trò đùa, nhưng bây giờ đã có điểm không giống, rốt cuộc không giống như thế nào, lại thủy chung nghĩ không ra.



Nhưng, nếu hắn đã nói là trò chơi không cần quá nghiêm túc như thấy, vậy mình tiếp tục không đồng ý lại giống như nũng nịu làm ra vẻ.



Kết hôn thì kết hôn đi, còn có thể học kỹ năng vợ chồng, còn có vấn đáp hai ngày một lần có thể tăng kinh nghiệm mà.



“Được rồi a, kết hôn thì kết hôn, anh định thời gian.”



“Ân, mười giờ tối mai đi, được không?”



“Ân. . . . . . nhưng phải mời người nào đến? Bạn của tôi tôi gọi, bạn của anh rất nhiều người tôi không biết, anh mời đi.”



“Được~ đến lúc đó đừng đào hôn nha!”



“Anh. . . . . . thật ngốc, thật Quỳnh Dao ~”