Bạch Cốt Tinh Ba Lần Đánh Tôn Ngộ Không

Chương 9 :

Ngày đăng: 17:08 18/04/20


Nhưng mà, bất luận là ai cũng không nghĩ rằng, Ly Bất Khai thật sự đáp ứng gả cho một tiểu hào vừa mới đến cấp ba mươi.



Mà ngay cả bản thân Xương Cốt cũng không ngờ.



Anh lấy tiền của Ly Bất Khai kiếm lợi vài lần, sau đó lại dùng tiền của Ly Bất Khai lấy cậu ấy…



Cái gọi là một bên chi tiền, một bên lấy vợ…



Chỉ là nói giỡn mà thôi.



Nhưng chuyện này quả thật đâm lao thì phải theo lao, mặc kệ Cốt Cảm Mỹ Nhân hay Cốt Cảm Mĩ Nam, cũng không có đảm lượng nói việc lấy Ly Bất Khai là trò đùa.



Trừ phi anh đặc biệt đặc biệt tưởng niệm mạnh bà, đặc biệt đặc biệt không nghĩ đến chuyện ra khỏi thành, đặc biệt đặc biệt không muốn chơi game nữa.



Do vậy…



Hai người mang ý xấu trong lòng, quyết định mười hai giờ đêm đó cử hành hôn lễ.



Đêm đó, người đến xem náo nhiệt nhiều như muốn phá thành Lạc Dương vậy…



Từ khi Xương Cốt chơi game cho tới nay, ngoại trừ bang chiến lớn ra, chưa từng gặp qua nhiều người như vậy lần nào…



Đứng giữa là Cốt Cảm Mĩ Nam và Ly Bất Khai mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, có vẻ vô cùng rực rỡ, mà cũng vô cùng ngu đần.



“Cảm tạ mọi người đã tham gia hôn lễ giữa ta và Bạch Cốt Tinh ~~ Bất kể là bằng hữu, cừu nhân hay người qua đường, ta đều rất cảm tạ ~~”



Tiểu Ly vẫn phát loa như trước.



Bên này tư tán gẫu của Xương Cốt cũng không dừng…



Hà Diệp nói, Xương Cốt ơi là Xương Cốt, ngươi lấy Tiểu Ly làm gì? Không phải bóp chết gian tình của tiểu công và Tiểu Ly từ trong trứng nước rồi còn gì…



Dung Dung nói, Xương Cốt ngươi chỉ biết chuốc phiền vào mình thôi… Ngươi muốn mỗi lần ra khỏi cửa đều bị giết ư? Ngươi muốn mỗi lần spam đều bị mắng? Ngươi có muốn sống không vậy…



Ni Cô nói: Tuy ngươi có một tấm lòng thiện lương muốn phổ độ chúng sinh, thế nhưng hành vi của ngươi, sẽ mang đến cho ngươi những phiền toái vô tận… Tỷ tỷ đây sẽ thắp hương cầu nguyện cho ngươi…



Nhưng đối với những lời hoặc là kinh ngạc hoặc là bi ai hoặc là “an ủi” đồng tình ấy, Xương Cốt chỉ dùng một câu đáp lại.



“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”



Vì thế, trong bầu không khí quỷ dị, một đám người tiến vào hôn lễ.



Xương Cốt cưỡi ngựa, Tiểu Ly ngồi kiệu hoa lớn, chung quanh là một đám người ủng hộ.



Không chút không khí vui mừng…



Sát khí thì nồng đậm bốn phía…



Sau khi hôn lễ chấm dứt, tất cả mọi người giải tán rồi, chỉ còn lại hai người, Xương Cốt mới hỏi ra mối bận tâm quanh quẩn trong lòng.



“Vì sao ngươi lại đồng ý gả cho ta? Ngươi biết rõ là ta lừa ngươi mà.”



“Nếu ta không lấy ngươi làm chồng thì ngươi có đưa tiền cho ta không?” Tiểu Ly trả lời rất kiên quyết, “Hơn nữa, gả cho ngươi, ta chẳng có tổn thất gì, ngược lại người tổn thất lại là ngươi đó, ha ha ha ha…”
Mấy cặp tên khoa trương nhất là:



Ngoài Tường Chờ Hồng Hạnh, Hồng Hạnh Muốn Xuất Tường



Ngươi Không Thương Ta, Ta Không Thương Ngươi



Không Cầu Đê Tiện Nhất, Chỉ Cầu Đê Tiện Hơn



Không Ly Hôn, Không Kết Hôn



Giết Không Chết, Cứu Không Sống



Anh Bình Lớn, Em Bình Nhỏ



Tên Tiểu Ly vẫn như trước không thay đổi gì, nhưng Xương Cốt lại đổi thành …



Tiểu Hợp.



Tiểu Ly nhìn về cái tên đã đổi thành màu hồng, giả bộ làm kẻ đứng đắn trợn mắt.



“Bạch Cốt Tinh, ngươi sửa lại cho ta!”



“Ơ? Không đổi thành một đôi sao?”



“Ta là quản lý viên, ta giúp ngươi sửa.”



Sau một lát, trong hội, lại thêm một cặp tên tình nhân mới ra đời nữa.



Tôn Ngộ Không.



Bạch Cốt Tinh.



Đây rốt cuộc là thể loại… tình nhân gì?



Mọi người ai uống nước thì phun nước, ai ăn cơm thì phun cơm, mì dài quá không phun được thì bị nghẹn trong cổ họng.



Cho nên sau khi hai người sửa lại tên, trong hội nhất thời ngập tràn tiếng gào khóc thảm thiết.



Lần này lại đến phiên Xương Cốt trợn trắng mắt, bất quá, Tiểu Ly quá kiêu ngạo lẫn bá đạo, Xương Cốt đành phải nén giận.



Nghĩ lại, Tiểu Ly cũng giống khỉ lắm, cả ngày chạy tới chạy lui, không lúc nào chịu ngồi yên.



Bất quá, xưa có Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, nay có Bạch Cốt Tinh ăn lại Tôn Ngộ Không…



Điều này nói không chừng, chỉ là cái gọi là vô kì bất hữu [1] trên thế gian này mà thôi.







Chú thích



[1] Vô kì bất hữu: không thiếu cái hiếm lạ.