Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 24 : Đừng khóc
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Năm góc của ngũ tinh
trận chậm rãi tỏa ra ánh sáng, trên người ta ánh sáng bảy màu lan ra bốn phía. Ma vật không ngừng tuôn ra, tuy rằng thương vong nặng nề, nhưng
rõ ràng người đến nhiều hơn so với yêu cầu, vì lẽ đó tình huống vẫn chưa phát triển đến mức không thể khống chế. Nguyên Quân đến thật sự rất
nhanh, thời điểm nhìn thấy Phong Phi Phi lo lắng trong mắt cũng dần nhạt đi , lại khôi phục làm Hoa Thần lạnh nhạt. Hắn vung tay áo thi triển
phép thuật, thương tổn của binh sĩ trong nháy mắt đều khôi phục, nhất
thời sĩ khí tăng lên.
Mãi đến tận khi ma vật bị tiêu diệt hơn
nửa, hắn rốt cục nhìn xung quanh: “Bách Hoa tiên tử đâu?” . Phong Phi
Phi kinh ngạc mà nhìn ta,một lúc lâu, Nguyên Quân cũng nhìn sang. Ở
trong đôi mắt hờ hững xa cách của hắn , ta nhìn thấy bi thương xuất hiện trong chớp mắt.
Ta sợ hãi không dám nhìn thẳng hắn, ta nghĩ cái dáng vẻ khom người, hình tượng như com tôm, không thể xác định được hắn có phải là đang tiếc rèn sắt không thành thép. Vũ Dương và Lưu Hương
đều chạy tới, ta theo thói quen muốn nhào vào ôm ấp của người toàn thân y phục màu đỏ tuyệt sắc ấy , kinh hoảng phát hiện chính mình chỉ có thể
đứng tại chỗ, từ nay về sau, vĩnh viễn vĩnh viễn.
“Phi Phi!” Hắn cơ hồ là bước vội đến, ôm Phong Phi Phi vào trong lồng ngực, nhàn nhạt
mùi hoa ở trong điện lưu chuyển. Phong Phi Phi mặc hắn ôm vào trong lồng ngực, Vũ Dương gần như cưng chiều xoa tóc của nàng, khó nén đau lòng:
”Đừng sợ, xin lỗi, xin lỗi Phi Phi.”
Nguyên Quân tinh mắt, hắn
đã biến Phong Phi Phi thành ta. Ta không thể không thừa nhận ngoại trừ
khả năng công kích,quả thật không hổ danh là Thần Thủ Hộ . Nhưng mà
trong lúc Vũ Dương và Phong Phi Phi ôm nhau , Nguyên Quân, trong lòng
ngươi sẽ có mấy phần khổ sở hay không? Hắn thân thể như ngọc, ở bên cạnh ta ánh mắt mông lung như cách một làn khói.
“Phi Phi, đừng khóc có được hay không?” Vũ Dương ôn nhu giúp nàng vén tóc dài, ánh mắt bi
thương mà nhìn ta, đột nhiên nắm chặt tay của Phong Phi Phi : “Phi Phi,
chúng ta ở đây kết hôn. Thần quan! Thần quan!” Tại sao thời điểm khi ta
chúng ta ở đây kết hôn. Thần quan! Thần quan!” Tại sao thời điểm khi ta
trở thành một người đứng xem , mới phát hiện thì ra tình yêu của hắn đối với ta, sâu đậm như vậy.
Ma giới thần quan run run rẩy rẩy đi
ra: “Vũ Dương đại nhân, không thể a. . .” nói chưa xong, dưới cơn thịnh
nộ Vũ Dương tiện tay quăng ngọc chảm trổ hình kỳ lân trên pháp đài, đập
thẳng và mặt hắn khiến hắn mặt mũi đầy máu. Ta không biết hắn tại sao
lại hung bạo như thế, rồi lại ôm Phong Phi Phi, âm thanh mang theo bất
an chưa từng có: “Phi Phi, đừng khóc có được hay không. Có biết hay
không ngươi như vậy, khiến ta đột nhiên có một loại cảm giác ngươi sẽ
rời khỏi ta.”
Phong Phi Phi liền ôm hông của hắn: “n, Vũ Dương,
chúng ta kết hôn. . . Chúng ta kết hôn. . .” “Phong Phi Phi tiểu thư,
ngươi đồng ý gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau bất luận phú quý nghèo hèn, bệnh tật sinh tử, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng
không đổi bảo vệ đối phương sao?” Trên pháp đàn thần quan cẩn thận từng
li từng tí một.
Ta nghĩ tới cực kỳ lâu trước đây. . . Thần Quan
Ma giớiThần sắc Trang Nghiêm: “Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi có đồng ý
gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay
nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi đều bảo vệ đối phương hay không?” .
Ta nhìn lén
dưới Vũ Dương: “Híc, Vũ Dương, ngươi sẽ không để ta sống trong nghèo khổ đúng không?” . Vũ Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Ừm.” .
“Ngươi cũng sẽ không mắc bệnh hay là chết già chứ?” . “Sẽ không.” .
“Như vậy ta đồng ý.” . Thần quan ho khan không ngừng: “Khụ khụ, Vũ Dương đại nhân, ngài có đồng ý cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, từ nay về sau
cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời
toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi bảo vệ đối phương hay không?” .
“Ta, nguyện, ý.” . “Xin mời cô dâu, chú rể trao đổi nhẫn cưới.” .
“Híc, Vũ Dương, tại sao nhẫn của ta so với của ngươi lại nhỏ hơn?” . “To thì sẽ xấu.” .
“Tại sao lại là màu hồng nhạt ?” . “Ánh sắc của kim cương.” .
“Không phải là giả chứ?” . “. . .” .
Mà bây giờ, trên cung điện Phong Phi Phi nhìn về phía ta rơi lệ. Bên người Dương Phong nhẹ nhàng nói: “Phi Phi, ngày đại hỉ, nên cười.” Nàng liền
cười, cười như ánh mặt trời xán lạn, cười đến trời đất hồi xuân. Nàng
cười nói ta đồng ý, ta đồng ý. . . Sau đó nghiêng người, phủ ở trên
người ta nước mắt rơi như mưa.
“Vũ Dương đại nhân, ngài đồng ý
cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, cũng từ nay về sau cho dù phú quý
bần hàn, bệnh tật sinh tử, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không
đổi bảo vệ đối phương sao?” Bàn tay tuyệt mỹ của Vũ Dương hứng một giọt
nước mắt của Phong Phi Phi, trong chớp mắt hóa thành một giọt băng tinh
khiết đặt ở trong lòng bàn tay của nàng: “Từ nay về sau, Vũ Dương sẽ
không tiếp tục để ngươi phải rơi một giọt nước mắt.”
Nguyên Quân ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy thân thể đã hóa ngọc của ta, thanh âm ở bên tai ta, trầm thấp nói: “Đừng khóc.” Ta không muốn khóc, Nguyên Quân
ngươi cũng đừng khóc. . .
Bọn họ chậm rãi rời khỏi đại điện,
cánh của đồng xanh dày nặng chậm rãi khép lại, cuối cùng ngoái đầu nhìn
lại, sườn mặt của Nguyên Quân , y phục màu đỏ và mái tóc đen dài tuyệt
mỹ của Vũ Dương giống như lần đầu gặp gỡ. Mùi hương quen thuộc thoang
thoảng ở đại điện xoắn xuýt không đi, trằn trọc triền miên.
Vĩnh viễn khép lại. Tiếng vang nặng nề bên tai, ta nhắm mắt lại, thế giới một mảnh đen tối.