Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 26 : Năm tháng trong nháy mắt trôi đi, nhẹ hát tình ca tình tựa mây khói diệt (hai)

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Trong nháy mắt năm

tháng, khinh hát tình ca tình yên diệt (hai) “Ta đồng ý.” Vũ Dương

khoanh tay đứng ở cửa đại điện, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, âm thanh trong suốt như băng. Đằng sau hắn là trời xanh mây trắng bát ngát mênh

mông, làm nổi bật lên mái tóc đen và y phục đỏ, hoa lệ đến quỷ dị.



Ta không đành lòng nhìn, Vũ Dương gầy yếu, Vũ Dương không gì không làm

được, Vũ Dương hào hoa phong nhã tuyệt đẹp. . . Bên ngoài không ngừng

truyền đến tiếng đánh nhau, trên vai là bàn tay định đoạt sinh mạng ta.

Ta nghĩ đến những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, đây là lần đầu tiên ta căm hận sự tồn tại của chính mình.



Nếu như thế gian này, không

có cái tạp niệm này, Vũ Dương làm sao có thể gặp nhiều phiền phức như

vậy. Tranh đấu kịch liệt, Vũ Dương dần dần tiến đến tế đàn, ánh sáng màu tím rực rỡ ở trong đôi mắt hắn , mang theo sát khí mãnh liệt khiến

người không dám nhìn thẳng .



Nhưng mà linh lực tiêu hao trong

một thời gian dài, khiến hắn giống như một hình cắt tuyệt đẹp. Ta biết

ta đang khóc, ngay cả nước mắt đều lạnh lẽo thấu xương.



Bên tai

một tiếng vang thật lớn, bóng người màu đỏ lao thẳng tới , Khí Thiên Đế

sắc mặt khẽ biến, trở bàn tay đánh vào trên người ta, ta cho rằng cứ như vậy liền xong, nhưng mà khi ta nhìn kỹ lại ta thấy máu của Vũ Dương ở

trên người ta. Hắn nhếch môi, Lãnh Ngạo mà quật cường.



Xoay

người lại đi ra khỏi cung điện, hắn đặt ta ở tế thiên đài trên núi Không Tịch, liếc mắt nhìn ta một cái , một cái liếc mắt này, khiến ta ở trong thân thể hóa ngọc, lệ rơi đầy mặt. Hắn bước vào hư không,Y phục đỏ phấp phới sượt qua bàn tay đã hóa ngọc của ta , ở dưới ánh nắng của bầu trời quang đãng phiêu dật , hư ảo như mộng.



Nếu như có một cái biên

tập điện ảnh ở đây, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà một đao cắt bỏ một

đoạn tâm tình trống rỗng của ta, một đoạn ruột gan đứt từng khúc nhưng
nhân......đây.....đây ạ.”



“Còn dám chạy trốn, ta sẽ kêu người

chặt đi tứ chi của nàng “ hắn mỉm cười thưởng thức bình hoa trên bàn:

”Sau đó bỏ vào trong bình bọc lại, làm thành một con lật đật, để xem

nàng chốn bằng cách nào.” Đừng sợ Phi Phi, khi tâm tình dao động lớn mắt của ta sẽ biến thành màu tím, Vũ Dương sẽ không thương tổn nàng, sẽ

không.



“Mài mực.” “Hả?”



Hắn cười ảm đạm dưới ánh tà

dương đầy trời, bàn tay thon dài đặt trên mặt bàn, nói ra những lời làm

đảo ngược trời đất: “Thay nàng giữ nó lại.” Từng chút từng chút yêu say

đắm, là vào lúc nào hội tụ thành biển?



Ta ở trong lồng ngực của

hắn giãy dụa, tại sao, tại sao a Vũ Dương. “Nếu như chúng ta nhất định

phải tách ra, nàng nhất định phải đi trước, bởi vì người ở lại, đều sẽ

cực kỳ cực kỳ cô đơn.” Hắn đưa tay không ngừng chạm vào mặt của ta, ta

lôi kéo hắn, có một giọt nước mắt lạnh lẽo, trong suốt rơi ở trên tay

ta.



Trong đầu cực kỳ hỗn loạn. Đoạn kết của câu chuyện, nam

chính của ta nói nói: “Nếu như chúng ta nhất định phải tách ra, nàng

nhất định phải đi trước, bởi vì người ở lại, đều là cực kỳ cực kỳ cô

đơn.” Khi đó, mặt trời màu đỏ bước ra khỏi tầng mây,cúc tím đầy trời,

những ngọn cỏ đọng những giọt sương đêm ở trong tuyết ngoan cường nhô

đầu ra. Bóng người của hắn càng ngày càng nhạt, trong cơn mông lung ta

duỗi tay tới. . . Chạm được một mảnh hư vô.