Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 6 : Thiên tướng trụy lạc trần gian

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Ta lục tìm trên

MSN thật lâu, ngày đó xác thực không thấy nhật ký ghi lại đoạn nói

chuyện. Ta không tin ngày đó không phải là hắn, bộ mặt lão hồ ly cười

gian xào, phong cách tham tiền như mạng, không nghĩ ra được còn có người có khả năng bắt chước giống như vậy. Cảm giác giống như trong một cái

phim kinh dị, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ mọi thứ đều không còn tồn tại.

Đáng sợ chính là Khả Khả lại tồn tại ! !



Hắn vẫn như trước kia,

nấu cơm vẫn mang hương vị như vậy, vẫn là nụ cười dụ dỗ người ta phạm

tội như vậy, chỉ là trong lời nói nhiều hơn một loại quyến rũ, mị hoặc

kỳ lạ… Ta chôn mình tìm kiếm trong đống sách đã qua nhiều ngày, rốt cuộc trong một quyển sách ma pháp thượng cổ tìm được một đoạn, đại ý là:

Niết Bàn, thông thường gọi là Trọng Sinh, đây là một loại viễn cổ ma

pháp, thi thuật giả chết, dùng tiên khí dẫn hồn có khả năng sống lại,

hơn nữa pháp lực cũng tăng lên.



Ta đơn độc đi tìm Nguyệt bà bà

—— trưởng lão của hiệp hội Săn ma. Bà vẻ mặt từ ái mà nhìn ta, đầu tóc

bạc nhìn qua đặc biệt tang thương: “Phi Phi, ngươi thật sự không nhớ Lưu Hương sao?” Ta cắn răng: “Hắn có hóa thành tro ta đều nhận ra được,

thằng nhãi này, luôn cùng ta đối nghịch! !”. Bà cười, nếp nhăn trên mặt

đều giãn ra: “Ngươi đã từng là thần tiên, bởi vì hắn mà bị biếm xuống

trần gian.”



Ta kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện ra chuyện tình

rung động tâm can giữa Thất tiên nữ cùng Đổng Vĩnh, ai dè bà bà hạ một

câu nói khiến ảo mộng của ta bị tan nát: “Ngươi đùa giỡn hắn, Thần Đế

tức giận, ra lệnh tiến nhập luân hồi”. Trời ơi! Trong đầu ta đột nhiên

hiện lên cảnh tượng như thế này: Lưu Hương kinh hoàng tựa vào góc tường, trên mặt ta khắc rõ hai chữ DM TẶC, mang theo nụ cười dữ tợn tà ác,

một cước đạp trên ngực hắn, một tay trên người hắn giở trò đồi bại. Cái

này… cái này… cái này khả năng không lớn nha!



Ta hồ nghi: “Lưu

Hương e là không phải kiểu người dễ bắt nạt như vậy chứ?” Nguyệt bà bà


Hỉ Nhi kia liền yểu điệu đi tơi , một thân quần dài xanh nhạt như mộng như ảo. Ta không khỏi thầm khen, thế nhưng thời điểm nàng đi tới trước mặt

ta, ta khen không nổi nữa . Nàng tay đang cầm, cầm, khụ khụ, cầm một cây mây! ! ! Ta lui về sau mấy bước, đây, đây, làm cái gì vậy?.



Nàng ta đi tới trước mặt ta, một tay túm lấy ta, tư thế yểu điệm mà giơ tay

lên, nặng nề ở trên cái mông của ta đánh một , đau rát dấy lên lửa dận

của ta. Ta xông tới, sử dụng Băng ma pháp, nàng ta lại nghiêng người

tránh thoát, cũng không đánh trả. Phía trước từ trong ngọn lửa Trụy Lạc

ma ánh mắt lạnh băng: “Đánh tiếp! !”. Thế là trên mông của ta lại trúng

một roi. Ta nhanh chóng vọt tới bên người Lưu Hương, kéo kéo vạt áo của

hắn: “Lưu Hương, cứu mạng, cứu mạng! ! !”.



Trên ngọn lửa Trụy

Lạc ma sắc mặt càng thêm băng lãnh, nhưng lại yêu dã mị hoặc, nghiêng

trời lệch đất: “Tiếp tục đánh!”. Yêu nữ được gọi là Hỉ Nhi tiếp tục xông đến, lại nặng tay nện thêm một roi. Lưu Hương đứng im bất động, ta gần

như có chút tuyệt vọng, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn bóng dáng tuyệt đẹp chìm trong biểm lửa, ta một bên nức nở một bên mắng: “Trụy Lạc ma , tên hỗn đản nhà ngươi! !” Sau đó, chợt nghe nghe mọi người lảo đảo hít

một ngụm khí lạnh. Hắn mặt không biểu cảm, chỉ là hơi đảo mắt qua, trong không khí có một loại lực lượng chập rãi tràn ngập, làm cho sợ hãi cùng hèn mọn của con người không còn chổ che giấu, Lưu Hương có chút cứng

ngắc. Ta hoảng sợ nhìn hắn, ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng , ta quán

triệt tỉnh ngộ.



Yêu nữ phía trước đang hướng tới, ta liều mạng

bất chấp đau nhức cấp tốc vọt tới trước mặt hắn, làm ra bộ dáng vô cùng

đau đớn: “Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ta về sau không dám nữa đâu…” Đôi mắt đẹp khẽ nâng, sắc mặt tạm hòa hoãn, nhưng vẫn như cũ khiến người ta tâm hồn khiếp sợ. Hắn từ trên ngọn lửa bay đến, tư thái phiêu dật như

tiên. Hắn chậm rãi vươn tay, tay ôn nhu, đẹp đến độ nhìn thấy mà giật

mình, ta thức thời mà đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người ta, nhịn cười đến mức khuôn mặt méo mó, ta che mặt, trời ạ, hình tượng của ta a…



Hắn nắm lấy tay ta , cảm xúc mềm mại, lại có một tia mất hồn. Ta từ lúc sinh ra đến bây

giờ mới hiểu thế nào là sợ hãi đến tột cùng, có trời mới biết hắn có thể ngược chết ta hay không nha. Trong hỗn loạn, ta một bên nắm chặt Lưu

Hương, bấu gắt gao, một bên thét chói tai: “ Cứu mạng a ————” Hắn hừ

lạnh một tiếng, rõ ràng cứ như vậy mang theo cả Lưu Hương bay lên trời,

để lại bên dưới một đám người mắt như muốn rớt ra.