Bách Khoa Yêu Thương

Chương 26 : Làm sao có thể thay đổi số mệnh?

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Hình ảnh sắc nét sống động, Cao Bá Vương càng xem mặt mày càng nhăn nhó, tuy nhiên nếu biết trước điện thoại của mình sẽ bị hắn đập nát thì Như chắc sẽ không liều đến thế.



-"Điện thoại thì có tội tình gì cơ chứ? Ôi khổ cái thân tôi, làm phúc phải tội, ôi chao ôi khổ ơi là khổ..."



Như khóc rống lên, nhưng khi Vương bảo đền sau liền tươi roi rói nịnh nọt.



-"Đền cái giống của Nhạn nhé!"



-"Không thành vấn đề."



-"Tui còn cả laptop nữa, ông có muốn đập nốt cho hạ hoả không?"



Như thỏ thẻ đề nghị, Vương cáu gạt Như sang một bên, lừ lừ vận động xương cốt tiến về phía kẻ thù. Nhạn tẩn hắn hộc máu mồm hắn còn chưa dám ho he, đằng này con khốn không những mạt sát Nhạn còn khiến gương mặt xinh như hoa đầy rẫy những sây sát. Cục hận này hắn nuốt không trôi, tiếc rằng hắn lại chậm hơn Nhạn một bước, chưa kịp xách cổ con kia ném xuống tầng một đã bị Nhạn lao ra ôm chặt. Nhạn sụt sịt tội lắm, hắn tưởng Nhạn tủi thân nên dịu xuống dỗ dành một hồi, dỗ xong mới phát hiện bị Nhạn đẩy ra khỏi phòng ký túc xá từ lúc nào không biết, còn Nhạn thì nhanh trí nhảy vào khoá cửa nói vọng ra.



-"A Đỏ về đi a."



-"Nương giao con kia ra đây thì Đỏ về."



-"Không giao."



-"Nương đừng tưởng Đỏ không có cách bắt nó."



-"Đỏ mà dám động thủ với Ánh thì ta sẽ cho Đỏ no đòn."



Phải cứng như vậy Đỏ mới chịu bỏ cuộc a, dẫu sao cũng là chuyện của Nhạn, bữa đó là Nhạn cho Ánh đánh, Nhạn không mượn Đỏ xía vô. Sợ Đỏ nhiều lúc nóng tính không kiềm được nên Nhạn quay sang dặn Ánh.



-"Đừng lo, thời gian sắp tới hễ ra khỏi phòng thì ta sẽ đi theo bảo vệ ngươi a."



-"Thôi, em lạy chị Nhạn, chị đừng giở trò mèo khóc chuột. Nếu tử tế thì ngay từ đầu đã không cua bồ bạn."



-"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta không cua hắn, là hắn quyến rũ ta, ta cũng là nạn nhân đó a."



Xuống thành phố hơn một năm rồi mà thi thoảng vẫn cứ nhỡ mồm ê ê a a nghe ngứa cả tai. Đến lý sự cũng ngu nữa, cái loại con gái con lứa hở ra là giơ nắm đấm làm sao đàn ông yêu cho nổi nhỉ? Con gái phải hiền một chút, biết điều một chút, nhún nhường một chút, như Ánh đây này, tối nào cũng nhắn tin nịnh nọt xin lỗi người yêu. Kiên trì suốt nhiều ngày liền, rốt cuộc tới những ngày giáp Tết, khi mà cả ký túc xá chuẩn bị đồ về quê thì Ánh được người yêu cho xe tới đón.
-"Vậy Tết này nương không được lấy trâu lợn bò của A Minh nữa."



-"Ta biết a, Tết ta cũng đâu có được về. Ta bệnh nằm sắp nhừ cái người rồi a."



Nhạn càu nhàu, Đỏ xót ruột ôm Nhạn đứng dậy, Nhạn đang bị ốm nên hắn chỉ dám đưa Nhạn đi dạo loanh quanh trong phòng thôi. Vừa đi hắn lại vừa khoe dạo này võ công của hắn tiến bộ ra sao, cơ bắp săn chắc như nào, thi thoảng còn cúi xuống thơm lên trán Nhạn nữa. Nhạn vòng tay qua ôm cổ hắn cười hiền, có những lúc, Nhạn cũng thật hiền, thật xinh.



-"A Nhạn ơi ta gói ghém đồ đạc xong hết rồi, mình chuẩn bị về Tết thôi a."



A Minh í ới đẩy cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Nhạn gọn ghẽ trong lòng Đỏ. A Nhạn cũng thật, sao lại bắt A Đỏ bồng cơ chứ? Chả ra thể thống cống rãnh gì cả. Nhưng được A Đỏ ôm trong lòng thế kia chắc cũng thích ghê lắm nhỉ?



-"A Minh, ta có chuyện muốn nói."



A Đỏ lên tiếng, nhưng A Nhạn lại thì thầm vào tai A Đỏ, dặn để A Minh ăn Tết cho ngon, có gì Tết ra tính. A Minh thấy vậy cũng bắt chước A Nhạn, chạy tới ghé tai A Đỏ thì thầm.



-"Ngươi muốn nói gì cơ?"



A Đỏ không hiểu sao bọn họ cứ phải nói nhỏ, nhưng thấy A Minh và A Nhạn đều thế nên hắn đành học theo, ghé tai A Minh bảo.



-"Tết ra rồi nói."



Giọng A Đỏ trầm ấm ghê lắm, hơi thở tươi mát phả vào mặt A Minh khiến hai má hắn đỏ phừng phừng. May mắn thế nào hắn vừa trúng thêm nửa năm học bổng nữa, kỳ sau lại được xuống thủ đô học lớp nuôi bò tiên tiến chứ không thì A Đỏ làm sao mà có cơ hội nói chuyện với hắn đây? Hắn nhìn A Nhạn vẫn nằm co ro trong lòng A Đỏ, ngứa mắt nạt nộ.



-"A Nhạn mau xuống đi, chứ người A Nhạn mập như con heo hại A Đỏ mỏi tay chết thôi. Ta nói A Nhạn không nghe thì Tết này ta không thèm rước đâu a."



Nhạn bị chê mập như con heo, dỗi dỗi nhoài xuống lật đật bỏ vào giường đắp chăn, đoạn nói vọng ra.



-"A Minh khỏi doạ, Tết này ta ốm cũng chẳng về được a."



Dứt lời Nhạn liền thấy buồn. Xa nhà lâu như vậy mà Tết chẳng được về, nhớ thầy nương, nhớ A Tuyết, nhớ anh rể, nhớ các cháu, nhớ bản Lan Hồ Điệp quá đi mất thôi. Trái ngược với A Nhạn, A Minh dường như không quan tâm cho lắm, hắn quay sang nhìn A Đỏ cười tươi roi rói.



-"Không sao cả, A Nhạn cứ ở thủ đô mà dưỡng bệnh, để ta dắt A Đỏ về ra mắt già làng a."