Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 3 : Âm mưu hại người, tự táng mạng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Văn sĩ trung niên nghe nói giật nẩy mình, bất giác nhìn chằm chặp vào mặt Vân Dật Long. Song trên gương mặt anh tuấn bình thản đến lạnh lùng ấy, ông chẳng tìm được chút biểu hiện Vân Dật Long là người biết võ công.
Vả lại người biết sử dụng võ công trên Viêm Dương Thất Huyễn đó ắt hẳn nội công cao thâm khôn lường, lẽ nào lại không nhận ra chút gì cả?
Thế là lòng hoài nghi liền tan biến, lòng cảm kích lập tức nảy sinh, vội ôm quyền cười nói:
- Tiểu huynh đệ đã trượng nghĩa cứu giúp tiểu nữ, tại hạ vô vàn cảm kích, kể từ nay, nếu tiểu huynh đệ có gặp gì khó khăn, chỉ cần một lá thư báo, Vạn Liễu Bảo ắt sẽ tận lực tương trợ, tại hạ chính là vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Đại thúc đã nói quá trịnh trọng.
Người trung niên áo xám vẫn nhìn chốt vào mặt vân Dật Long, lạnh lùng nói:
- Tại hạ là Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông. Vân công tử kín đáo sâu sắc thật khó lòng thực hư. Khuyển tử Ngọc Hổ vừa rồi đã không lượng sức mình, đa tạ huynh đài đã nương tay cho.
Sở Mộng Bình vội phân bua:
- Hàn thúc thúc, Vân công tử không biết võ công thật mà.
Thất Long Bảo chủ Hàn Thủy Đông mắt vút qua vẻ nham hiểm, nhìn Sở Mộng Bình rồi lại nhìn thiếu niên áo lam Hàn Ngọc Hổ, đoạn đưa tay lên vuốt nhẹ hàm râu dê, cười nói:
- Hàn thúc thúc chỉ nói đùa thế thôi. Tuy nhiên, một thư sinh như Vân công tử mà có thể cưỡi con long câu này, nếu kẻ không hiểu hẳn không tin Vân công tử là một thư sinh.
Thì ra chính vì con bạch mã này mà hắn đã hoài nghi Vân Dật Long là một người có công lực cực cao.
Vạn Liễu bảo chủ Sở Nam Nhạn như đã nhận thấy gì đó trong ánh mắt của Hàn Thủy Đông, hoảng kinh vội nói:
- Tiểu huynh đệ hẳn là đến đây du sơn ngoạn thủy, tại hạ là hạng biền suốt ngày bận rộn, không thể hầu tiếp tiểu huynh đệ. Hôm nào tiểu huynh đệ có dịp ngang qua Vạn Liễu Bảo, mong hãy ghé chơi để cho tại hạ tỏ bầy tấc dạ.
Điều Sở Mộng Bình lo lắng là phải chia biệt Vân Dật Long, nàng nào hiểu được lòng tố của phụ thân, nghe vậy liền vội nói:
- Trời đã xế chiều rồi, còn gì mà để vui chơi nữa, hãy cùng đi về thì hơn.
Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông thấy Sở Mộng Bình biểu lộ nỗi quan hoài đối với Vân Dật Long quá rõ rệt, bèn so sánh ái tử với vân Dật Long, đành rằng tục ngữ có câu “con mình là hơn hết”, song y vẫn nhận thấy ái tử so với Vân Dật long như thiếu cái gì đó.
Y biết con trai mình tranh giành với biểu ca của Sở Mộng Bình là Quý Thế Phương thì còn có hy vọng thắng, nếu lại thêm Vân Dật Long sâu sắc đã là tiềm ẩn sát cơ, chứ chẳng phải là y thật sự có nhãn lực như vậy.
Sở mộng Bình vừa dứt lời, Hàn Thủy Đông liền xởi lởi nói:
- Sở huynh, huynh đệ ta còn gì mà phân biệt nữa. Vân công tử đã có ơn cứu giúp Bình nhi, nếu chỉ cảm tạ bằng miệng thì quả là tệ bạc, Sở huynh đã cư trú tại hàn xá của tiểu đệ, sao không để cho tiểu đệ tròn phận địa chủ, và đồng thời cũng để tạ tội đã không bảo vệ chu toàn.
Đoạn không chờ Sở Nam Nhạn có ý kiến, quay sang gọi hai thiếu niên đến gần, nhìn Sở Mộng Bình nói:
- Bình nhi, hãy giới thiệu họ với nhau đi! Sở huynh, giờ chúng ta hãy bàn việc của Vân Kỳ Phong, rất có thể chính y đã hạ sát những người này.
Dứt lời liền nắm tay Sở Nam Nhạn đi về phía hai tử thi.
Sở Mộng Bình thấy cha chỉ buông tiếng thở dài chứ không lên tiếng phản đối, lòng hết sức vui mừng, song vẫn sợ Vân Dật Long lên tiếng từ chối, nàng chẳng đếm xỉa đến hai gã thiếu niên kia, quay sang Vân Dật Long cười ngọt ngào nói:
- Vân công tử, hôm nay chúng ta hãy ở lại Thất Long bảo một đêm, ngày mai hãng cùng gia phụ về Thê Hà Lĩnh nhé? Cảnh sắc ở đó đẹp lắm, nhất là lên trên Phong Hà Lĩnh ngắm ráng chiều, thật còn hơn tiên cảnh. Khi nào về đến tiểu nữ sẽ đưa công tử đi, tin chắc công tử sẽ ưa thích.
Nói song, mặt đầy vẻ ao ước nhìn Vân Dật Long. Nụ cười ngọt mê hồn phối hợp với tiếng nói lảnh lót như oanh ca, từng cử chỉ đề biểu hiện nàng đang vui sướng đồng thời càng tăng thêm lòng ghen tức của hai gã thiếu niên kia đối với Vân Dật Long.
Vân Dật Long vội lảng tránh gương mặt quyến rũ kia, chàng thầm cảnh cáo mình:
- Ngươi không được thường xuyên gần gũi nàng, ngươi đang mang nặng huyết hải thâm thù, chẳng những bản thân ngươi không tìm được hạnh phúc mà còn kéo một cô gái hồn nhiên ngay thơ vào vòng đau khổ.
Đoạn chàng bèn cười nhạt nói:
- Sở cô nương, ngày mai tại hạ còn có việc cần, e không thể đến Thê Hà được. Tuy nhiên, tại hạ tin là một ngày nào đó hẳn sẽ đến Thê Hà du ngoạn một chuyến, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi.
Dứt lời, chàng cúi xuống nắm lấy dây cương ngựa, trong khoảng khắc mắt chàng bỗng rực lên sắc lạnh rồi tan biến ngay, đoạn nói tiếp:
- Tuy nhiên, tối nay tại hạ cũng muốn quấy rầy Hàn phủ một phen.
Thiếu niên áo xanh thở hắt ra một hơi dài, thiếu niên áo lam Hàn Ngọc Hổ mắt vút qua vẻ nham hiểm, cười nói:
- Huynh đệ Hàn Ngọc Hổ xin thay mặt gia phụ rất hân hạnh được đón tiếp Vân công tử đến hàn xá qua đêm.
Sở Mộng Bình tuy hơi cảm thấy thất vọng nhưng không sờn lòng, nghĩ hãy còn thời gian một đêm, nếu Vân Dật Long không cùng nàng về Thê Hà thì nàng sẽ cùng chàng lo liệu xong việc cần rồi hãng cùng về một thể, nghĩ vậy bèn nhoẻn cười nói:
- À, đúng rồi, Mộng Bình xin giới thiệu, đây là Vân Dật Long công tử; còn đây là biểu ca (anh cô cậu hay bạn gì) Mộng Bình, giới giang hồ gọi là “Hàn Thuỷ Ly” Quý Thế Phương, có thể lặn dưới nước cả một ngày một đêm; còn vị này là công tử của Hàn thúc thúc, “Ngọc Toan Nghê” (sử tử) Hàn Ngọc Hổ, một nhân vật kiệt xuất trong giới trẻ chốn võ lâm hiện nay.
Quý Thế Phương và Hàn Ngọc Hổ nghe người mình yêu ca ngợi như vậy, bèn cùng cười đắc ý.
“Hàn Thuỷ Ly” Quý Thế Phương vì muốn đả kích Vân Dật Long, bèn vòng tay cười nói:
- Xin Vân công tử chỉ giáo cho! Chẳng hay giới giang hồ đã tặng cho công tử nhã hiệu gì vậy?
Vân Dật Long cười ơ hờ, chàng nhận thấy Quý Thế Phương tuy long dạ hẹp hòi, nhưng còn có thể biểu lộ ý nghĩ trong lòng, hãy còn chỗ đáng quý, bèn nói:
- Tại hạ lần đầu tiên mới bước chân ra ngoài chốn giang hồ, quý công tử cùng lệnh biểu muội thật là xứng đôi.
“Hàn Thủy Ly” Quý Thế Phương không ngờ Vân Dật Long lại ca tụng mình như vậy, không khỏi đâm ra ngại ngùng đỏ mặt, song trong lòng lại sung sướng khôn cùng.
Sở Mộng Bình lập tức sầm nét mặt, hừ một tiếng nói:
- Vân công tử hãy đi nghỉ rồi hẵng ăn cũng được. Bay đâu đưa Vân công tử sang gian phòng khách có hoa viên ở chính đông, để khỏi lát nữa vui say ồn ào làm mất giấc ngủ của công tử.
Lập tức một gã đại hán xuất hiện nơi cửa, cung kính chờ đợi. Dưới ánh mắt thất vọng của Sở Mộng Bình, Vân Dật Long bước ra khỏi đại sảnh, theo gã đại hán đi về phía chính đông.
Khi đi chừng mười trượng trong đại sảnh vọng đến tiếng sầm sì bàn tán, tuy tiếng nói rất khẽ, nhưng không qua được đôi tai linh mẫn của Vân Dật Long.
Chỉ nghe Tuý Lý Càn Khôn trầm giọng nói:
- Tên tiểu tử áo trắng này chính là một trong số những hung thủ mà Chính Nghĩa Nhai đã hoài nghi, nếu không phải là hắn thì ắt hắn là người của Cửu Trùng Thiên. Xưa nay giới võ lâm chưa người nào được đặt chân vào Cửu Trùng Thiên, mọi người chỉ biết hai huynh muội họ võ công cao thâm không lường, chứ không ai biết về nguồn gốc võ học của họ.
Sở Mộng Bình vội phân bua:
- Túy bá bá, trông Vân công tử yếu đuối thế kia, sao lại là người thân hoài tuyệt học được? Bình nhi dám lấy cái đầu trên cổ bảo đảm, quyết không phải là Vân công tử.
Vân Dật Long hết sức cảm động, thầm nhủ:
- Rõ là một người con gái ngây thơ, vì sao nàng lại bênh vực cho ta thế này? Nàng có biết như vậy sẽ càng gây khó khăn cho hành động của ta chăng?
Bỗng, Thụy Cái cười âm trầm nói:
- Sở cô nương, có phải y hay không lát nữa thử rồi sẽ rõ ngay.
Vân Dật Long nhếch môi cười, mắt sáng rực sát cơ.
Ngay khi ấy, gã đại hán dẫn đường bỗng kinh ngạc nói:
- Tĩnh thất của bảo chủ luyện công sao lại có người nhỉ? Công tử hãy xem, gian nhà nhỏ có ánh đèn, nằm ở cuối bên phía đông, trước mặt có ba cây bách to chính là tĩnh thất luyện công của lão gia trước đây, bên trong những ngọn cây thấp lia là một hoa viên. Vân công tử, đây là lần đầu tiên bảo chủ đã nhường gian tỉnh thất ấy cho khách cư trú đấy.
Vân Dật Long thoáng kinh ngạc, chợt nảy ra ý bèn cười nhẹ nói:
- Đã có người tất nhiên là cửa mở, vậy thì không cần làm phiền huynh đài nữa, tại hạ tự đi đến đó được rồi!
Đoạn liền sải bước đi tới. Gã đại hán đang mong chàng nói vậy, bèn liền khom mình chào rồi bỏ đi ngay.
Vân Dật Long đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài bảo lại có ba, bốn người phóng như bay về hướng này, chàng biết đó là các nhân vật giang hồ đến Thất Long Bảo tụ họp để chuẩn bị truy tra hung thủ, bất giác thầm cười khảy, phi thân về phía Tĩnh thất.
Khi gần đến cửa hoa viên Vân Dật Long liền chững người, giả vờ thả nặng bước đi vào. Những thấy bên trong đầy kỳ hoa dị thảo. Có cả giả sơn và suối phun, nơi chính diện là một gian nhà tường trắng nhỏ xinh, hoa cỏ bao phủ chung quanh trong rất thanh nhã.
Vân Dật Long vừa mới bước vào vườn, chợt nghe trên mái nhà vang lên một tiếng cười khảy, liền thì bóng lam nhấp nhoáng Hàn Ngọc Hồ đáp xuống trước mặt cách chừng năm thước, tay phải hắn cầm một ngọn phân thủy thích, ánh mắt âm độc nhìn chốt vào mặt Vân Dật Long, cười khảy nói:
- Vân công tử có lẽ không ngờ kẻ chờ đợi tại đây là Hàn đại công tử phải không”
Vân Dật Long nhếch môi cười, mặt chớ hề có vẻ kinh hoảng, điềm nhiên cười khảy nói:
- Vân mỗ đã biết trước là ngươi rồi! Gã đại hán dẫn đường chính do hai cha con ngươi đã sắp đặt chứ gì?
Hàn Ngọc Hồ thoáng kinh hãi, sự bình tĩnh của Vân Dật Long quả là đáng nói. Hắn nhìn Vân Dật Long từ đầu đến chân song chẳng nhận thấy được chỗ nào là có võ công cả, thế là lại trở nên bạo dạn, cười gằn nói:
- Vân Dật Long, quả đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại mò vào. Hừ, lẽ ra ngươi không nên anh tuấn hơn Hàn đại gia, giành mất trái tim của mỹ nhân. Phàm những ai muốn cướp đoạt nàng thảy đều táng mạng trong sự toan tính của Hàn đại gia, ngươi có nhận ra ngọn Phân thủy thích này chăng? Đây là của Quý Thế Phương, ngày mai khi gia nhân phát hiện thi thể của ngươi, đồng thời cũng phát hiện ra ngọn Phân thủy thích này, vậy thì hung thủ giết người sẽ không phải là Hàn đại gia mà là Quý Thế Phương, hắc hắc….
Vân Dật Long cười lạnh lùng, ánh mắt bỗng rực sáng, sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Hàn Ngọc Hổ, điềm tỉnh nói:
- Hàn Ngọc Hổ, quỷ kế của hai cha con ngươi, ngươi đã thổ lộ quá rõ ràng rồi. giờ đây đã đến lúc ngươi lên đường, hẳn là ngươi không ngờ tới, Viên Dương Thất Huyền chưởng lần thứ nhì xuất hiện lại trong Thất Long Bảo của ngươi phải không?
Qua ánh mắt sắc lạnh kia, qua thái đội điềm tĩnh và giọng điệu như một vị chúa tể, Hàn Ngọc Hổ chợt hiểu ra, một người không đủ sức trói gà không bao giờ bình tĩnh được đến vậy.
Nhưng điều khiến hắn kinh hoàng nhất là mọi người đang còn bàn bạc về việc tìm hung thủ đã sử dụng Viên Dương Thất Huyền chưởng thì ở đây lại xuất hiện chân dung.
Hàn Ngọc Hổ chợt nghĩ ra, vẻ kinh hoàng trên mặt liền tan biến, cười nham hiểm nói:
- Vân Dật Long, có lẽ ngươi chỉ nghe nói đến cái tên Viên Dương Thất Huyền chưởng phải không nào?
Vân Dật Long không muốn hắn chết tại nơi này, cười lạnh lùng nói:
- Hàn Ngọc Hổ, ngươi hãy xem đây!
Đoạn song chưởng chầm chậm đưa lên những thấy hai bàn tay chành đỏ như lửa, rồi vụt biến thành màu cam, lại trở nên màu vàng.
Hàn Ngọc Hổ không còn đủ sức cam đảm xem tiếp nữa, buông tiếng gầm vang, phi thân vượt qua bờ tường, chạy về phía đại sảnh chớp mắt đã vượt xa gần sáu trượng.
Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh loáng cái đã đến gần sau lưng Hàn Ngọc Hổ chừng một trượng, cứ thể đuổi theo.
Nơi đây cách đại sảnh hơn trăm trượng kẻ chạy người trốn thoáng chốc đã vượt qua năm mươi trượng.
Bỗng, Hàn Ngọc Hổ la to:
- Cứu mạng với… Viêm Dương….
Vân Dật Long không ngờ còn cách xa như vậy mà hắn lại tri hô, bất giác giật nẩy mình, vội liền tung mình lướt đến trên đầu Hàn Ngọc Hổ, chỉ thấy một vòng tròn màu đỏ xoay nhanh, Hàn Ngọc Hổ chưa kịp dứt câu, bỗng rú lên thảm thiết, bật người ngã ra đất, một dấu bàn tay in ngay ngắn trên trán.
Ngay khi ấy, bỗng nghe ngoài đại sảnh Tuý Lý Càn Khôn hô to:
- Viên Dương Thất Huyền chưởng, ngăn hung thủ lại mau!
Lập tức, tám chín người từ trong đại sảnh ùa ra và phi thân đến…..