Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 32 : Sắp bày gian kế toan hại người, tự hại mình

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long vừa trông thấy Linh Mã theo đến, chợt nghe lòng bồi hồi xót xa, tiến tới vuốt lên cổ ngựa, lẩm bẩm:



- Hồng Ảnh, theo ta tái xuất giang hồ mình cũng phải vất vả quá!



Vu Phi Ngô ngoảnh lại khẽ nói:



- Xin mời Vân Cung chủ lên ngựa!



Cung kính khom mình như thể là một thuộc hạ.



Vân Dật Long thoáng tần ngần, song liền tung mình lên ngựa, Vu Phi Ngô cũng quay người phi thân phóng đi.



Kim Thủ Ngọc Nữ và Song Hồ cũng rón rén theo sau.



Đi chừng hơn mười dặm, Vu Phi Ngô dừng lại trước một khu rừng rậm giữa hai ngọn núi, khom mình nói:



- Tại đây không có ai cả, chúng ta có thể tha hồ nói chuyện.



Vân Dật Long không xuống ngựa, chậm rãi tiến vào rừng.



Khu rừng rất rậm rạp và u ám, Vân Dật Long tiến vào trong rừng chừng một trượng, đoạn ghìm cương lại nói:



- Bây giờ có thể nói được rồi chứ?



Vu Phi Ngô đứng trước đầu ngựa, cười nói:



- Vân Cung chủ dù có giết bao nhiêu người đi nữa, nhưng chủ hung thì Vân Cung chủ lại không động chạm được, dẫu có giết sạch người trong giới giang hồ thì cũng khó thể giết được một kẻ cầm đầu.



Vân Dật Long rúng động cõi lòng:



- Vân mỗ chính đang điên đầu về vấn đề này, Vu huynh gặp Vân mỗ là vấn đề này ư?



- Chưởng môn Tây Thiên Môn “Chích Thủ Phác Đại” Âu Dương Cương bề ngoài thì không chịu sự khống chế của Chính Nghĩa Nhai, nhưng thật ra thì lại là một trong chín hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi.



Vân Dật Long vội nói:



- Chủ nhân Huyết Bi là ai vậy?



Vu Phi Ngô lắc đầu:



- Đó là một bí mật lớn nhất trong giới võ lâm, chỉ e ngay cả bốn đại thị vệ và chín hộ pháp cũng chẳng biết y là ai!



Vân Dật Long thất vọng:



- Vậy là thật khó thể nào diệt trừ được hung thủ rồi.



Vu Phi Ngô cười bí ẩn:



- Tuy rằng khó, nhưng có thể thư thả tìm cách.



Vân Dật Long khẽ nhướng mày:



- Vân mỗ rất muốn nghe ý kiến của Vu huynh!



Vu Phi Ngô vội nói:



- Tại hạ nhờ là thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn, được tham dự vào việc bàn bạc cơ mật đại sự, mới biết y chính là một trong chín đại hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi...



Vân Dật Long cười thiểu não:



- Một trong chín đại hộ pháp, khoảng cách hãy còn quá xa! Vân mỗ chí quyết huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, giết sạch bọn người mang danh chính nghĩa dưới tay chủ nhân Huyết Bi tại trước Chính Nghĩa Nhai.



Vu Phi Ngô cười:



- Từ gần tiến đến xa, từ bé trở nên to, nếu muốn chỉ một bước đến nơi e chẳng dễ như vậy được, Vân Cung chủ nên biết là toàn thể võ lâm hiện nay đều đã nằm trong sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi.



Vân Dật Long chau mày:



- Vu huynh nói tiếp đi!



Vu Phi Ngô nhoẻn miệng cười:



- Chưởng môn Tây Thiên Môn Âu Dương Cương tuy chẳng qua chỉ là một trong chín đại hộ pháp, song lão ta có thể dẫn dắt đến tám hộ pháp khác, thậm chí bốn đại thị vệ và chính chủ nhân Huyết Bi.



- Giữa chín đại hộ pháp hẳn là đều có quen biết cả?



Vu Phi Ngô lắc đầu:



- Đó là mệnh lệnh của chủ nhân Huyết Bi, giữa họ không được đề cập đến danh tánh, mỗi người đều trùm kín toàn thân, ngoại trừ đôi mắt.



Vân Dật Long xịu mặt:



- Vậy thì khó quá!



Vu Phi Ngô đắc ý:



- Nhưng chỉ cần biết một thì không khó moi ra những kẻ khác...



- Phải hành động thế nào?



Vu Phi Ngô cười bí ẩn, hạ thấp giọng:



- Tuy họ không được đề cập đến danh tánh nhưng làm sao tránh khỏi phải tiếp xúc với nhau, nhất là khi Bạch Kiếm Linh Mã gieo rắc mưa máu gió tanh, khiến toàn thể võ lâm ai nấy đều phập phồng lo lắng.



- Vậy là Vu huynh đã biết sào huyệt của họ rồi ư?



Vu Phi Ngô lắc đầu:



- Tại hạ chức hèn vị thấp, làm sao biết được cơ mật ấy. Hơn nữa, theo tại hạ được biết dường như họ không hề có một trụ sở nhất định nào cả.



- Vậy thì Vu huynh có cao kiến gì?



Vu Phi Ngô cười cười:



- Tại hạ vừa nghe được một tin do chính miệng Âu Dương Cương đã nói ra, liệu chẳng thể giả được, rất đáng tin cậy.



Vân Dật Long vội giục:



- Vu huynh nói tiếp đi!



Vu Phi Ngô trầm ngâm:



- Chủ nhân Huyết Bi thấy Vân Cung chủ đã sắp làm đảo lộn võ lâm giang hồ, nên đã ra lệnh cho chín đại hộ pháp hội họp để bàn lương sách.




- Vu mỗ những ngỡ các hạ lòng dạ thẳng ngay, thì ra lại gian xảo thế này!



Vân Dật Long nhíu mày nghiến răng:



- Tôn giá cũng còn được một việc đáng khen, trước khi chết còn đủ can đảm buông lời xúc phạm Vân mỗ.



- Hừ, người chết là hết, giờ đã bị các hạ khám phá, trong tay Bạch Kiếm Linh Mã hẳn không còn khả năng sống sót, Vu mỗ còn sợ gì nữa chứ?



Vân Dật Long chau mày:



- Vậy là tôn giá sẵn sàng chấp nhận bất kỳ bạo hình gì phải không?



Vu Phi Ngô nghiến răng:



- Ngay lúc này có lẽ các hạ chưa muốn làm kinh động đến những người xung quanh đây.



- Đó không phải là bảo chứng cho tôn giá khỏi bị gia hình!



Vu Phi Ngô mặt xám ngắt:



- Vậy thì tùy ý các hạ phán xử!



Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, vung tay phải ra mấy luồng chỉ phong, huyệt mạch toàn thân Vu Phi Ngô lập tức bị bế tắc kể cả á huyệt.



Vân Dật Long hạ giọng thật thấp:



- Việc dùng cực hình bức cung cũng có thể tiến hành một cách thầm lặng, hôm nay Vân mỗ phải dùng tôn giá để thử nghiệm.



Đoạn vung tay lên xoa hai vai Vu Phi Ngô một hồi.



Vu Phi Ngô người không thể động, miệng không thể nói, nhưng môi rung bần bật, mồ hôi đầm đìa chảy dài xuống hai bên má, hiển nhiên y đang phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp.



Vân Dật Long mỉm cười nhìn Vu Phi Ngô, ra chiều hết sức thích thú.



Sắc mặt Vu Phi Ngô từ vàng chuyển trắng, từ trắng chuyển sang xanh, biến đổi liên hồi, và ánh mắt vẻ cầu khẩn tha thiết nhìn Vân Dật Long.



Vân Dật Long làm ngơ, vẫn chỉ tủm tỉm cười lặng nhìn y.



Chừng sau thời gian một bữa cơm, Vân Dật Long mới khẽ vỗ hai cai lên hai vai của Vu Phi Ngô, đồng thời giải khai luôn á huyệt.



Vu Phi Ngô thở mạnh một hơi, giọng yết ớt nói:



- Các hạ... thật là... tàn độc!



Vân Dật Long sầm mặt:



- Vân mỗ không có thời gian để nói chuyện vẩn vơ với tôn giá bây giờ thì đừng trách Vân mỗ thủ đoạn tàn độc.



Vu Phi Ngô vội nói:



- Vu mỗ sẽ thành thật...



Vân Dật Long cười nhạt:



- Vậy mới đúng là người luyện võ... Trước hết tôn giá hãy cho biết đã phụng mệnh ai?



- Chưởng môn Tây Thiên Môn!



Vân Dật Long có vẻ thất vọng:



- Âm mưu này cũng là do Âu Dương Cương đã sắp bày ư?



Vu Phi Ngô gật đầu. Vân Dật Long chau mày hỏi tiếp:



- Và việc tụ hội của chín đại hộ pháp dưới trướng của chủ nhân Huyết Bi cũng là tôn giả bịa đặt phải không?



Vu Phi Ngô thở hắt ra:



- Chưởng môn Tây Thiên Môn bởi muốn lập đại công bất thế với chủ nhân Huyết Bi nên mới nghĩ ra kế hoạch này, nếu chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã mà bị Tây Thiên Môn hạ được, lập tức sẽ chấn động thiên hạ...



Vân Dật Long cười gằn:



- Bằng cách nào mà bắt được Vân mỗ?



- Rải độc chung quanh đây trong vòng mười dặm, và tất cả cành lá trong khu rừng này đều có chất độc làm tan xương nát thịt.



Vân Dật Long chau mày:



- Chẳng có mùi vị gì cả, khó thể tin được.



Vu Phi Ngô lắc đầu:



- Loại chất độc này chính là môn độc đáo của Tây Thiên Môn, nếu không đốt cháy thì chưa phát sinh tác dụng...



Vân Dật Long cắn răng:



- Vậy là xung quanh đây đã có bố trí người phóng hỏa rồi?



- Ít ra cũng có bốn trăm người rãi độc trong phạm vi mười dặm với chất cháy sẵn sàng.



Vân Dật Long cười to:



- Vậy thì tốt quá, tôn giá nên cảm tạ quý chưởng môn nhân đã nhọc tâm sắp bày, giúp cho tôn giá được sớm thoát khổ nạn.



Vu Phi Ngô kinh hãi:



- Các hạ... định làm gì?



Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Giống như khi nãy, làm cho tôn giá được nếm chút mùi vị khổ sở trong nội phủ...



Vu Phi Ngô cả kinh:



- Không! Không! Vu mỗ đã thú nhận hết rồi, các hạ hãy cho Vu mỗ chết nhanh chóng.



Vân Dật Long cười khảy:



- Niềm hy vọng duy nhất là khi nào bốc lửa thì tôn giá mới có thể sớm thoát khỏi khổ ải, hãy gắng mà chờ.



Vừa dứt lời lại vung tay bóp hai cái lên bả vai Vu Phi Ngô.