Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Trước buổi bình minh, đêm càng thêm u ám và thê lương.



Đột nhiên, hai bóng người như thể u linh loáng cái đã khuất dạng trong cánh rừng tùng trên một ngọn đồi, thân pháp nhanh đến nỗi như có hình mà không có trọng lượng.



Cánh rừng này trải dài đến tận Thái Sơn, chẳng rõ được trồng vào thời kỳ nào. Trước rừng có một lối dẫn nhỏ vào, hai bóng đen kia chính là đã đi theo lối này, nơi đây cách Thất Long Bảo chừng trăm dặm đường.



Đêm tối mịt mùng, tĩnh lặng đến nghẹt thở.



Bỗng tiếng chuông lảnh lót vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch của trời đêm, qua tiếng chuông đều đặn và nhịp nhàng, đủ biết kỵ sỹ không hề giục ngựa phi nhanh.



Chốc lát sau trong rừng bỗng vang lên một giọng nham hiểm nói:



- Lão ma men, không sai chứ? Ta biết trước thế nào hắn cũng đi đến Cửu Trùng Thiên mà. Hắc, hắc, thanh kiếm kia...



Rõ ràng là tiếng nói của Thụy Cái.



Một tiếng khác nói:



- Lão ăn mày, chúng ta phải ra tay càng nhanh càng tốt, kẻo trời sáng người trông thấy thì cái chiêu bài hiệp nghĩa của hai ta sẽ mang vứt đi. Còn nữa, khi lấy được kiếm rùi, ngươi cần phải thay gù kiếm ngay, không thì, hừ, Sở lão quỷ chẳng phải dễ trêu đâu.



Người này chính là Túy Lý Càn Khôn.



Thụy Cái cười u ám:



- Tên tiểu tử này tay không có sức trói gà, lấy mạng hắn thật dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi hãy cẩn thận con ngựa đó đấy.



- Điều ấy thì không đáng ngại, ta chỉ lo là làm thế nào để xử lý thi thể của tên tiểu tử ấy đây.



Thụy Cái như đã lo toan trước, liền nói ngay:



- Điều ấy lão ăn mày này đã nghĩ trước hồi còn ở Thất Long Bảo rồi. Lúc đầu ta chỉ lo tên tiểu tử này võ công đã luyện đến mức phản phác quy chân mà không thể hạ thủ được, mãi đến tối qua đến chỗ hắn ngủ, hắn không hề hay biết ta mới yên tâm. Ngay lúc ấy là ta đã sắp đặt kế hoạch rồi, chúng ta chỉ cần làm cho hắn thất khiếu lưu huyết, món nợ này dĩ nhiên chủ nhân Huyết Bi sẽ gánh chịu thay chúng ta. Hắc, hắc, kế này thế nào?



Tiếng chuông rõ dần, hòa cùng tiếng vó ngựa lộp độp, hiển nhiên khoảng cách chẳng còn xa lắm.



Túy Lý Càn Không ngẫm nghĩ một hồi đoạn nói:



- Lão ăn mày, kế ấy đành rằng cũng hay, nhưng mà ta giá họa cho Huyết Bi thì không ổn đâu.



Thụy Cái cười đắc ý:



- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã khiến cho họ điên đầu rối trí rồi, còn đâu thì giờ mà chú ý đến những việc vặt vãnh này nữa. Lão ma men, đây gọi là thừa nước đục thả câu mà. Ủa, lạ thật, tiếng chân ngựa chậm thế kia, sao ngựa lại đến nhanh thế này, mẹ kiếp, rõ là quái đản.



Thụy Cái vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng hú dài như thể long ngâm, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập như bão táp, một cái bóng trắng đã từ ngoài mười trượng lao vút tới.



Hai người cùng sửng sốt, bỗng nghe Thụy Cái cười to:



- Ha ha... Vân công tử, tệ nhân đã chờ đây lâu lắm rùi, sao lại đành tâm đi qua vội vã thế này?



Đồng thời hai bóng người lanh lẹ lách sang bên, một phải một trái đứng hai bên lối đi, vận công sẵng sàng.



Bạch mã loáng cái đã đến nơi, hai chân trước giơ lên cao, đứng thẳng nhu người, khi hai chân trước hạ xuống thì đã đứng yên tại chỗ.



Túy Lý Càn Khôn định thần nhìn kỹ, liền kinh ngạc nói:



- Trên ngựa không có người.



Thụy Cái cũng thấy rõ, đôi mắt ti hí đảo tròn, đoạn cười khảy nói:



- Hẳn là Hàn lão nhi đã phỗng tay trên rồi cố ý đánh ngựa đến đây để trêu cợt chúng ta. Nào, ta đi tìm y.



Nói xong, ra chiều hết sức tức giận. Túy Lý Càn Khôn chòng chọc nhìn con bạch mã, ánh mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng vẻ say sưa hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, thờ thẫn nói:



- Lão ăn mày, ta bỗng nghĩ đến một người.



Thụy Cái đang tức tối vì chưa được toại nguyện, nghe vậy liền sẵng giọng nói lớn:



- Trước hết hãy đi tìm gặp Hàn lão nhi giải quyết xong việc rùi hẵng nói đến những điều không quan trọng khác.



Túy Lý Càn Không mắt vẫn chòng chọc nhìn vào bạch mã, vẻ đờ đẫn trên mặt trở nên khiếp hãi. Y hít sâu một hơi dài cố trấn tĩnh lại, song chiếc lưỡi vẫn không chịu nghe theo sự điều khiển của y, lắp bắp nói:



- Nếu đúng là người đó thì khu rừng này chính là nơi chôn thây của hai ta.



Mãi đến lúc này Thụy Cái mới phát hiện ra giọng nói của đồng bọn có vẻ khác lạ, bèn ngoảnh lại nhìn thấy vẻ khiếp hãi của Túy Lý Càn Khôn, bất giác giật nảy mình. Hai người gần gũi bên nhau đã nhiều năm nên rất hiểu tính nhau, bởi dáng vẻ của Túy Lý Càn Khôn, cơn tức giận của Thụy Cái hoàn toàn tan biến, buột miệng hỏi:



- Lão ma men đã nghĩ đến ai vậy? Đại giang nam bắc, tung hoành Thần Châu, hai ta sợ ai bao giờ?



Túy Lý Càn Khôn đưa lưỡi liếm làn môi khô khốc, giọng cứng ngắc nói:



- Ngươi còn nhớ hai câu thơ mà các bậc tiền bối vẫn hay nhắc không? "Thất hải dược (nhảy) linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ" Kim Bích Cung Chủ trước khi giết người chẳng phải là linh mã xuất hiện trước hay sao?



Thụy Cái liền tái mặt, buột miệng:



- Đi, ta đi thôi.



Đoạn tung mình ngược ra sau, không dám tiến tới vì y nghĩ rằng nhất định là người ở sau ngựa.



Nào ngờ y vừa tung người lên, lập tức bị một bức tường khí cản lại, rơi xuống ngay vị trí cũ, rồi thì một giọng nói lạnh tanh vang lên:



- "Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ", hai vị chẳng phải đang muốn lấy Trích Huyết Kiếm và Chiêu Hồn Mã ư? Sao lại bỏ đi thế này?
Tiếng nói của lão rất khẽ, kẻ khác không sao nghe thấy được.



Đại hán mặt đen trừng mắt:



- Ha ha... lão Bạch Sâm, quả đúng là tư tưởng của một bậc anh hùng giống như nhau, mỗ cũng biết gã tiểu tử này rất khá, nhận xét của muội mỗ quả không sai. Tuy nhiên chúng ta phải thử thách hắn mới được.



Đoạn quay lại nói:



- Này, hãy nghe đây, mỗ là Nhạc Phụng Hùng, chủ nhân Cửu Trùng Thiên. Tiểu tử, Phùng mỗ muốn xem ngươi có bản lãnh là bao?



Vân Dật Long kinh ngạc, thầm nhủ:



- Mình nghe nói người cầm đầu Cửu Trùng Thiên là hai huynh muội, huynh trưởng thì mình đã gặp rùi, sao bây giờ lại có một nam chủ nhân nữa thế này? Chả lẽ mình đã nghe lầm ư?



Đoạn cười khảy, nói:



- Họ Nhạc kia, chả phải Vân mỗ sợ ngươi đâu, mà là vì đạo nghĩa nên Vân mỗ đã hứa sẽ bày tỏ sự thật trước quần hào xâm phạm Cửu Trùng Thiên, các hạ định gây sự với Vân mỗ thế này là nghĩa lý gì?



Hai lão nhân nghe nói đều giật mình, thầm nhủ:



- Nếu tiểu thư mà không mau ra mặt thì rắc rối to, biết phải làm sao đây?



Lão nhân trọc đầu vội nói:



- Bẩm công tử, Vân công tử nói rất hữu lý.



Nhạc Phụng Hùng trừng mắt, ngoảnh lại nói:



- Láo, việc của Cửu Trùng Thiên đâu phải chỉ nói bằng miệng là xong.



Đoạn vung song chùy lên, sải bước tiến gần Vân Dật Long, gằn giọng nói:



- Tiểu tử, việc của Cửu Trùng Thiên chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể giúp được, trước hết bổn đại gia phải thử xem ngươi có đủ tư cách đặt chân đến Cửu Trùng Thiên hay không, mau tuốt kiếm ra đi.



Vân Dật Long cười khảy:



- Họ Nhạc kia, đó là tự ngươi chuốc lấy, chớ trách Vân mỗ ra tay tàn độc, hãy động thủ đi.



Nhạc Phụng Hùng vốn tính nóng nảy, hơn nữa y cũng chẳng định tâm hạ sát Vân Dật Long, sở dĩ y ép buộc như vậy là có ý đồ khác, bèn cười to nói:



- Tiểu tử ngông cuồng.



Dứt lời, tay phải lập tức vung lên, ngọn thiết chùy với chiêu "Thái sơn áp đỉnh" giáng thẳng xuống đỉnh đầu Vân Dật Long, đồng thời ngọn chùy bên trái cũng đã thủ thế sẵn sàng.



Chiêu chùy áy chỉ sự dụng sáu thành công lực, song vẫn gió rít vùn vụt, lực đạo ít ra cũng trên ngàn cân, qua đó đủ biết võ công của y chẳng phải tầm thường.



Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, người bỗng vọt lên cao, tả chưởng xoay một vòng, một luồng kình phong đã ập xuống đỉnh đầu đối phương.



Nhạc Phụng Hùng đánh hụt một chiêu, thoáng giật mình thầm nhủ:



- Người này quả cũng có vài miếng, chiêu vừa rồi mình đã đánh giá hắn quá thấp.



Trong khi ấy đã nhanh nhẹn lướt chân tới trước, lại múa tít song chùy, lao tới tấn công như vũ bão.



Vân Dật Long lúc này người đang bay xuống đất, thấy đối phương phản ứng nhanh đến vậy, bất giác giật mình kinh hãi, vội ngã người ra sau, chân phải giẫm lên chân trái, người liền vọt ra sau hơn trượng, hạ xuống dưới một ngọn tùng to.



Tiếng reo hò vang dội xung quanh, những đại hán kình trang thảy đều ra chiều hết sức đắc ý.



- Tiểu thư bảo người này anh hoa nội uẩn, võ công cao thâm khôn lường, ta thấy hắn có vấn đề.



Bạch Sâm lo lắng, lắc đầu:



- Tiểu thư quả là không lầm, chàng thiếu niên này ra tay chừng mực, bởi công tử chúng ta hành động như vậy chẳng qua là tình thân hữu thôi.



Lão nhân đầu trọc ngạc nhiên:



- Tình thân hữu sao kia?



Bạch Sâm nghiêm giọng:



- Lúc tiểu thư trở về, cứ mỗi lần đề cập đến chàng thiếu niên này là thần sắc hết sức khác lạ, công tử chúng ta mặc dù hào phóng đến mức gần như đần độn, nhưng đôi khi cũng khá là tinh tế. Thử nghĩ, có lẽ nào công tử lại để cho một người văn võ song toàn đi lấy một người chỉ có vẻ bề ngoài hay sao?



Lão nhân trọc đầu vỡ lẽ:



- Phải rồi, thảo nào xưa nay công tử đâu có ngang ngược đến thế, mà hôm nay lại đổi khác như vậy.



Lúc này tiếng hoan hô của quần hùng càng làm tăng thêm hào khí của Nhạc Phụng Hùng, đồng thời cũng khiến cho Vân Dật Long bừng lửa giận và mặt rực sát cơ.



Chàng buông tiếng cười sắc lạnh, khé môi bỗng nở nụ cười tàn bạo, trầm giọng nói:



- Họ Nhạc kia, Vân mỗ đang chờ chiêu tiếp theo đây.



Nhạc Phụng Hùng cười to



- Mỗ biết, hãy đón lấy.



Lại vung song chùy lao tới như vũ bão.