Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 58 : Kẻ gian hiểm luôn giở trò ám toán

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long bỗng nghe tiếng Linh Mã, lòng mừng khôn xiết lập tức phóng nhanh về phía vang lên tiếng chuông, chừng hơn ba mươi trượng đã thấy Hồng Ảnh dáng vẻ uy nghi như xưa, cũng đang lao nhanh về phía chàng.



Trong thoáng chốc người và ngựa đã đến gần nhau, Vân Dật Long không ngớt âu yếm vuốt ve cổ Linh Mã, lẩm bẩm nói:



- Hồng Ảnh, ta biết mi đã phải chịu nhiều khổ cực, không bao giờ ngã quỵ bởi chút thương thế xoàng xỉnh ấy, đúng không nào? Chúng ta hãy còn rất nhiều gánh nặng trên vai, cần phải tiếp tục tiến tới, ta có thể cam đoan với ngươi, kể từ nay chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!



Hồng Ảnh như nghe hiểu, không ngừng cọ đầu lên người chàng, ra chiều hết sức trìu mến.



Vân Dật Long vuốt ve từ đầu ngựa đến lưng, rồi đến bụng, chàng sờ đúng một vết sẹo to cỡ đồng tiền đã lành lại từ lâu.



Bỗng, một tiếng nói vọng vào tai:



- Tiểu Cung chủ, lão Huyết Bà xin khấu kiến!



Vân Dật Long mải mê vuốt ve Linh Mã, đã quên mất người cùng đến đây là Huyết Bà, bèn nhẹ khoát tay ngăn cản Huyết Bà hành lễ hỏi:



- Bà một mình dẫn Linh Mã rời khỏi Kim Bích Cung chi vậy?



Bà vội đáp:



- Lão nô chính là mang Linh Mã cho Cung chủ, bởi Kim Bích Cung đã được tin, biết Cung chủ hiện đang có mặt tại Thái Sơn.



Vân Dật Long chau mày:



- Chả lẽ các người không nghe nói bổn Cung chủ định trở về Kim Bích Cung một chuyến hay sao? Vả lại trong Thái Sơn đầy rẫy nguy cơ, tại sao bà lại đưa Linh Mã mạo hiểm?



Huyết Bà vội khom mình nói:



- Lão nô biết tội, nhưng đó là ý của Lão Triển Bằng, ông ấy biết Cung chủ bận rất nhiều việc, không muốn Cung chủ trở về Kim Bích Cung mất thời giờ nên mới bảo lão nô mạo hiểm đưa Linh Mã đến cho Cung chủ!



Vân Dật Long khẽ thở dài:



- Thôi được rồi, bổn Cung chủ không về Kim Bích Cung nữa, bà cũng mau quay về đi!



Huyết Bà thấp giọng:



- Lão nô tuân mạng, và còn...



- Còn gì nữa?



Huyết Bà thoáng tần ngần:



- Lão Triển Bằng bảo nếu như Cung chủ cần người, cứ việc điều động thuộc hạ trong cung, bởi Cung chủ cũng hiểu rất rõ, cho dù Kim Bích Cung chỉ còn lại mỗi mình Lão Triển Bằng thì cũng vẫn kiên cố như thành đồng lũy sắt, tuyệt đối không bao giờ xảy ra điều bất trắc!



Vân Dật Long gật đầu:



- Bổn Cung chủ biết điều ấy khi nào thật cần thiết bổn Cung chủ sẽ cho chim bằng báo tin, mọi người chỉ việc ở yên chờ lệnh được rồi... Thôi, bà về mau đi!



Huyết Bà khom mình thi lễ, thấp giọng nói:



- Lão nô tuân mạng! Xin Cung chủ hãy bảo trọng, lão nô cáo lui đây!



Đoạn quay người phóng đi nhanh, thoáng chốc đã mất dạng trong làn sương sớm.



Vân Dật Long lòng đầy cảm khái buông tiếng thở dài, vỗ vỗ cổ ngựa khẽ nói:



- Hồng Ảnh, ta hãy đi Bằng Thành nào!



Đoạn tung mình lên yên, cho ngựa chậm bước đi xuống Thái Sơn. Sau giờ thìn thì Vân Dật Long đã rời khỏi khu vực Thái Sơn, đến một con đường nhỏ đi về hướng Nam.



Chàng vốn có thể theo đường cao quan mà đi, song bởi không muốn gặp những người trong giới võ lâm nhận biết Bạch Kiếm Linh Mã, cùng với bọn tay sai Chính Nghĩa Đoàn, do đó chàng thà bọc vòng mà đi.



Truy Hồn Linh Mã vốn là thiên lý thần câu, nếu thật sự phóng đi hết tốc lực cũng chẳng kém gì chim bằng trên không vì ban ngày ban mặt Vân Dật Long không muốn phi ngựa quá nhanh kẻo làm kinh hãi người đi đường, nên chỉ cho ngựa phóng đi với tốc độ trung bình.



Gần đến giờ ngọ, chàng đang băng qua một bãi thảo nguyên hoang vắng, bỗng thấy một lão bà đang chậm chạp đi giữa đường.



Vân Dật Long vội giật dây cương định cho ngựa vòng qua lão bà với khoảng cách xa để khỏi gây tai nạn.



Ngờ đâu lão bà lại ngoắc tay nói:



- Vân Cung chủ đó phải không? Xin hãy chờ chốc lát!



Vân Dật Long vô cùng ngạc nhiên, vội ghìm cương dừng ngựa lại nói:



- Bà lão sao biết kẻ này là Vân Cung chủ, bảo dừng lại chi vậy?



Lão bà cười hề hề:



- Chỉ cần trông con ngựa trắng này cùng với thanh bạch kiếm mang trên người là lão nhân đoán ra được ngay, hơn nữa từ Thái Sơn đến Hàng Châu, nên đi bọc vòng chắc chắn phải ngang qua đây, lão thân đã phải chờ đợi hơn một giờ rồi!



Vân Dật Long càng thêm ngạc nhiên:



- Lão bà chờ Vân mỗ chi vậy?



Lão bà mỉm cười:



- Lão thân đã phụng mệnh chủ nhân, mời Vân Cung chủ đến gặp!



Vân Dật Long nhíu mày:



- Quý chủ nhân hiện ở đâu và đại danh là gì? Vì sao lại bảo Vân mỗ đến gặp? Có thư từ gì hay không?



Lão bà bí ẩn cười:



- Vân Cung chủ hỏi quá nhiều, chủ nhân của lão thân hiện đang ở tại khu mộ địa cách đây chừng một dặm về phía trái, còn danh tánh thì xin Vân Cung chủ hãy thứ cho, lão thân không thể nói ra được, bởi tệ chủ nhân đã có căn dặn lão thân không được tiết lộ danh tánh, chỉ cần nói là đã từng là bạn cũ của Vân Cung chủ thì được rồi...



Vân Dật Long ngẩn người:



- Bạn cũ ư? Bảo lão bà ở đây chờ Vân mỗ ngay cả thư từ cũng không có ư?



Lão bà lắc đầu:



- Không có, tệ chủ nhân bảo là không cần đến thư từ, khi nào gặp nhau sẽ nói rõ với Vân Cung chủ!



Vân Dật Long ngẫm nghĩ một lúc, đoạn cười lạnh lùng nói:



- Hãy về báo lại với quý chủ nhân, bảo là Vân mỗ đang có việc gấp không có thời gian mà đi gặp quý chủ nhân.



Đoạn giật dây cương quay đầu ngựa toan bỏ đi, song lão bà bỗng hét to:



- Khoan đã!



Vân Dật Long ghìm cương nói:



- Lão bà còn gì để nói nữa?



Lão bà bỉu môi:



- Tệ chủ nhân bảo Vân Cung chủ là một vị thiếu niên hào kiệt, chẳng sợ sự mà cũng chẳng sợ ai cả, nhưng theo lão thân thấy thì nhận xét của tệ chủ nhân đã sai lầm rồi!



- Lão bà nói vậy nghĩa là sao?




- Ôi chà, mình rõ là lẩn thẩn, có một vị danh y hiếm thế mà không chịu tìm đến, lại ở đây lo bấn cả lên...



Tân Mộ Hoa vội hỏi:



- Vị danh y ấy hiện ở đâu? Chúng ta hãy tìm mau!



- Ông ấy ở tại một sơn trang trên Bắc Tự Ba nằm bên bờ sông Đại Vấn, không có danh tánh, chỉ gọi là Vong Ưu lão nhân, y thuật rất cao mình, hồi năm tỷ tỷ mười tuổi đã từng mắc phải tuyệt chứng, chính nhờ ông ấy đã cứu sống đấy!



- Vậy thì ta hãy đi mau!



Nhạc Phụng Linh thoáng ngẫm nghĩ:



- Ườm, chúng ta! Nhưng trước hết ta phải hỏi ý kiến Linh Mã xem ra có chở nổi ba người hay không, nếu được thì hay quá!



Truy Hồn Linh Mã đang ở trong sân, Nhạc Phụng Linh bước vội ra khỏi nhẹ nhàng vỗ lên cổ ngựa và kề tai nói:



- Linh Mã! Linh Mã! Chủ nhân mi hiện đang thọ thương rất nặng, chúng ta cần phải cứu chữa gấp, mi có thể chịu cực một chút chở ba người đi được không?



Linh Mã nghe như hiểu, nhè nhẹ gật đầu.



Tân Mộ Hoa đã bồng Vân Dật Long ra đến, thế là Nhạc Phụng Linh lên ngựa trước, rồi đến Tân Mộ Hoa, Vân Dật Long ngồi giữa hai nàng.



Linh Mã khẽ hí một tiếng, xoài bốn vó lao ra cổng phi nhanh, tuy nó cõng trên lưng ba người, nhưng cũng không hề có vẻ nặng nhọc, phóng đi nhanh như gió cuốn.



Vân Dật Long tuy trúng độc khá nặng, song bởi chàng có nội công trên hai trăm năm nên hơi thở vẫn không đứt đoạn, tim vẫn còn hơi ấm.



Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa lòng đau như cắt, hối hả giục ngựa tiến bước, mặc dù hai nàng vô cùng thất vọng bởi cuộc hôn nhân giữa Vân Dật Long và Kim Thủ Ngọc Nữ, thậm chí rất căm hận chàng, song khi chàng lâm nguy sắp chết, hai nàng lại không màng đến bản thân và thậm chí sẵn sàng hy sinh tánh mạng để cứu chàng.



Đây là một việc hai chàng chẳng thể nào bàng quan tọa vị, nếu hai nàng không làm như vậy thì lương tâm ắt sẽ ray rứt, điều ấy không sao giải thích được.



Lúc này vừa qua khỏi giờ ngọ không lâu, hai nàng rất lo lắng sẽ gặp phải bọn Chính Nghĩa Đoàn, song may thay suốt chặng đường vẫn bình an vô sự và cũng không gặp một người nào khả nghi cả.



Hơn nửa giờ sau, sông Đại Vấn sóng bạc cuồn cuộn đã hiện ra trong tầm mắt.



Nhạc Phụng Linh hướng dẫn Linh Mã đi về phía một dãy núi đồi nằm dọc bờ sông. Nơi giữa núi đồi vây quanh có một ngọn đồi cao chỉ có mười mấy hộ gia đình, đó chính là Bắc Tự Ba.



Nhạc Phụng Linh khích động kêu lên:



- Đến rồi, chính là đây!



Liền giục ngựa tiến về phía một ngôi nhà lá nằm trên cao hơn hết.



Ngôi nhà ấy được vây quanh bởi mấy ngọn Đông Thanh, rào tre sân nhỏ, trông hết sức thanh nhã.



Trên ngưỡng cửa có treo một chiếc hồ lô, cánh cửa khép chặt, im lìm không một tiếng người.



Song cánh cửa cổng rào chỉ khép hờ, Nhạc Phụng Linh nhẹ nhàng đẩy cửa, đi đến trước cửa nhà, đưa tay khẽ gõ cửa và gọi:



- Vô Ưu bá bá... Vô Ưu bá bá...



Không có tiếng trả lời, Nhạc Phụng Linh quay lại lo âu nói:



- Chết rồi, có lẽ không có ông ấy ở nhà, biết làm sao đây?



Tân Mộ Hoa chau mày:



- Dường như là cửa mở, ta hãy vào trong xem sao!



Thì ra khi Nhạc Phụng Linh gõ cửa, cánh cửa đã mở hé ra.



Nhạc Phụng Linh liền đẩy nhẹ cửa, “kẹt” một tiếng, cánh cửa liền mở ra ngay.



Bên trong vẫn im lìm không một tiếng động. Nhạc Phụng Linh bước vào trước, những thấy trong nhà được bày trí rất trang nhã, ba gian phòng một sáng hai tối, bên trái là nội thất và phòng ngủ, bên phải là phòng thuốc.



Trong phòng thuốc bốn vách đều có giá kệ và bày biện rất nhiều chai lọ, ngoài ra còn treo rất nhiều vỏ cây, cỏ dại và xác rắn khô đủ loại.



Nơi giữa có một chiếc đỉnh đồng như là dùng để luyện thuốc, sờ lên hãy còn ẩm ướt, chứng tỏ Vô Ưu lão nhân rời khỏi không lâu lắm.



Tân Mộ Hoa chau mày:



- Thật là xui xẻo, sao ông ấy lại đi vắng nhỉ?



Nhạc Phụng Linh đáo mắt nhình quanh, bỗng nói:



- Ông ấy có một chiếc kim ty hồ lô rất to không thấy nữa, nhất định là đi mua rượu tại Hạnh Hoa thôn bên bờ sông rồi, có lẽ chốc lát sẽ về đến, chúng ta hãy ở đây mà chờ!



Tân Mộ Hoa nhẹ gật đầu, hai người lặng lẽ nhìn Vân Dật Long lúc này hơi thở rất mong manh, cứ thế thừ ra chờ đợi.



Thời gian trong sự chờ đợi dài dằng dặc, nhưng rồi nửa giờ chậm chạp trôi qua đi, độc thương của Vân Dật Long càng trầm trọng hơn, nhưng Vô Ưu lão nhân vẫn chưa thấy về đến.



Tân Mộ Hoa lo âu nói:



- Lạ thật, sao ông ấy vẫn chưa về thế nhỉ?



Nhạc Phụng Linh cũng chau mày:



- Ờ nhỉ! Nghe đâu Hạnh Hoa thôn chỉ cách đây chừng ba dặm đường, lẽ ra ông ấy đã về đến mới phải, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả?



Tân Mộ Hoa bỗng giậm chân nói:



- Linh tỷ, tiểu muội thấy dường như có điểm gì khác lạ!



Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:



- Điều gì khác lạ nào?



- Linh tỷ có biết những gia đình ở đây họ làm nghề gì không?



Nhạc Phụng Linh ngơ ngẩn:



- Có những làm ruộng, có người đánh cá và cũng có người đi săn, sao Hoa muội bỗng nhiên lại hỏi như vậy?



Tân Mộ Hoa nghiêm giọng:



- Lúc này chỉ mới giờ Ngọ, tại sao chẳng thấy một người nào cả thế này?



Nhạc Phụng Linh giật mình:



- Ờ nhỉ! Đãng lẽ ra giờ này cũng phải có đàn bà và trẻ con ở nhà chứ, nhưng chúng ta đã đến đây lâu thế này mà chẳng nghe một tiếng động nào cả?



Tân Mộ Hoa hốt hoảng:



- Vậy có lẽ đã xảy ra chuyện rồi...



Nhạc Phụng Linh vội nói:



- Mau, chúng ta đi xem thử!



Thế là hai nàng liền lần lượt phi thân ra ngoài.