Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 7 : Tạm gởi đầu, vạch mặt về báo tin
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Vân Dật Long giật mình, theo bản năng đưa Trích Huyết Kiếm lên chuẩn bị tiếp chiêu bỗng một ý nghĩ khác lại lướt qua đầu, Trích Huyết Kiếm liền tức chững lại giữa chừng.
Vạn Kiếm Vương Tử công lực thâm hậu dường nào, y đã từ ghen tức trở thành thù hận, định tâm hạ sát Vân Dật Long, xuất thủ đâu có nương tình.
Nhạc Phụng Linh rú lên thảng thốt, mọi người hiện diện cũng đều kinh hoàng đến trợn mắt há mồm, đứng ngây tại chỗ.
Ngay khi ấy, ba đóa hóa kiếm kỳ dị kia đã nhanh như chớp bay đến trước ngực Vân Dật Long.
Trong khoảnh khắc mọi người dường như trông thấy Vân Dật Long nghiêng người sang phải và ngã ra sau, liền tức “soạt soạt soạt” ba tiếng rất khẽ, máu tươi phún ra nhuộm đỏ nửa bên áo Vân Dật Long.
Vạn Kiếm Vương Tử buông tiếng cười khảy, lướt người lùi sau tám thước, ôm kiếm đứng ngạo nghễ, thái độ hết sức kiêu căng tự đại.
Liền theo sau Vạn Kiếm Vương Tử lùi ra xa, Nhạc Phụng Linh mặt trắng bệch, mày chau chặt đáp xuống trước mặt Vân Dật Long. Dường như nàng đã quên mất mình là thân phận nữ nhi, đưa bàn tay ngọc đến trước ngực Vân Dật Long định xem xét thương thế cho chàng, vẻ quan tâm lo lắng biểu lộ rất rõ rệt.
Vân Dật Long như không hề cảm thấy mình đã thọ thương, mặt vẫn lạnh như băng, mắt rực sát cơ, tay trái nhẹ đưa lên, đẩy tay Nhạc Phụng Linh ra, cười hờ hờ nói:
- Nhạc cô nương nên biết, xem xét thương thế cho kẻ địch là một hành vị đại nghịch bất đạo, xin cô nương lui ra cho.
Sự hồi hộp quá độ như đã chiếm mất sự điềm tĩnh của nàng. Nhạc Phụng Linh bướng bỉnh ré lên:
- Mặc tất cả, tôi chỉ muốn xem xét thương thế của công tử thôi.
Vạn Kiếm Vương Tử buông tiếng cười sắc lạnh, sát cơ trong mắt càng đậm hơn.
Nhạc Phụng Hùng thấy vậy không khỏi tái mặt, bỗng lướt nhanh tới điểm vào huyệt Hắc Điềm của Nhạc Phụng Linh, đoạn dìu nàng sang một bên.
Vân Dật Long ngực vẫn rỉ máu tươi, song chàng không hề vận công chỉ huyết, tay trái bỗng thò vào lòng lấy ra một mảnh lụa trắng rất cũ bê bết dấu máu và có ba đóa hoa lăng to cỡ đồng tiền.
Chàng vén áo nơi ngực lên, cúi xuống nhìn, ánh mắt bỗng rực lên vẻ sắc lạnh ghê rợn, nhìn chốt vào mặt Vạn Kiếm Vương Tử, cười âm trầm nói:
- Vạn Kiếm Vương Tử, Vân mỗ định mượn người báo tin với Vạn Kiếm Quốc.
Vạn Kiếm Vương Tử vừa chạm vào ánh mắt chàng, lòng bỗng dưng se thắt, buông tiếng ho khan, lạnh nhạt nói:
- Họ Vân kia, ngươi cần trăng trối gì hãy nói mau đi, dù bổn Vương tử không lo liệu thì những người có mặt tại đây cũng chẳng thiếu kẻ hảo tâm đâu.
Đoạn với ánh mắt âm trầm quét nhìn Nhạc gia huynh muội.
Vân Dật Long cười khảy:
- Vân mỗ chỉ cần mượn mặt và miệng của ngươi để báo tin thôi, hãy chuẩn bị đi.
Vạn Kiếm Vương Tử thoáng ngớ người, đoạn chợt hiểu, cười to nói:
- Ha ha... Vân Dật Long, ngươi còn muốn thưởng thức Tam Đóa Lăng nữa phải không?
Tuy miệng nói nhẹ nhàng, song y đã ngầm dồn chân lực vào thân kiếm, phòng bị.
Vân Dật Long cười phá lên:
- Ha ha... chính Tam Đóa Lăng đó đã mang đến họa diệt vong cho Vạn Kiếm Quốc, khi nào ngươi về đến nước, chỉ cần nói “Linh mã lại tung vó thất hải, Bạch kiếm sẽ tận diệt thiên hạ”, vậy là đủ.
Lập tức cơ hồ như cùng một lúc, bốn bề vang lên tiếng kinh hoàng lập lại:
- “Linh mã lại tung vó thất hải, Bạch kiếm sẽ tận diệt thiên hạ”.
Thái độ cuồng ngạo cả Vạn Kiếm Vương Tử bất giác tan biến, y cố trấn tĩnh, lạnh lùng nói:
- “Bạch kiếm linh mã” là gì của người?
Một chuỗi cười dài ghê rợn, kèm theo một làn mưa máu, Vân Dật Long tung mình lao tới, giọng sắc lạnh nói:
- “Bạch kiếm linh mã” chính là Vân Dật Long đây.
Vạn Kiếm Vương Tử sớm đã phòng bị, lập tức thoáng nghiêng người, tiện tay vung kiếm với chiêu “Vạn kiếm quy hải” tạo ra muôn đóa hoa kiếm bao phủ toàn thân.
Vân Dật Long lúc này sự thật đã được chứng minh, sát cơ ngập lòng, tấn công tới tấp, những kỳ chiêu hoành tảo thiên hạ của Kim Bích Cung Chủ khi xưa liên tục thi triển, chiêu nào cũng đều là sát thủ, thức nào cũng nhắm vào nơi yết hầu, trường kiếm hóa thành muôn vàn vệt máu, giăng khắp phạm vi cả trượng, khó thể phân định được chàng ở vị trí nào.
Vạn Kiếm Quốc với kiếm thuật xưng bá vùng biển, trải mấy đời không hề suy kém. Vạn Kiếm Vương Tử tuy chưa kể được là cao thủ bậc nhất của Vạn Kiếm Quốc, song dẫu sao y cũng là một bậc vương tôn, dĩ nhiên võ công cũng đứng đầu trong hàng hậu bối, kiếm thuật khó tìm được đối thủ trong Trung Nguyên.
Hai người, một phát hiện ra một trong số hung thủ đã sát hại vị Cung chủ đời trước, định nhử địch vào bẫy, còn một thì phát hiện ra kẻ tình địch duy nhất, quyết trừ đi mới hả, do đó cuộc chiến diễn ra hết sức ác liệt.
Thân thủ càng lúc càng nhanh, sau cùng chỉ còn có thể dựa vào muôn vàn tia đỏ và ánh bạc loang loáng mà phân biệt ra phương vị của hai người, chẳng còn thấy bóng dáng họ đâu cả.
Nhạc Phụng Hùng một tay bồng lấy em gái, hai mắt bàng hoàng nhìn vào trận đấu, lòng thầm tính toán:
- Nếu Vân Dật Long bại thì không có vấn đề gì, còn như y thắng ta phải làm sao đây? Bỏ qua cho Vân Dật Long, tất nhiên sẽ đắc tội với Vạn Kiếm Quốc, những người ở đó, ngay cả cố ân sư còn không dám đắc tội, hai huynh muội mình làm sao chống lại họ. Còn như đối địch với Vân Dật Long, tất nhiên sẽ làm cho niềm ước vọng của Linh muội tan theo mây khói. Phụ thân trước khi tạ thế từng trịnh trọng căn dặn mình phải trông nom Linh muội cho tử tế, ta có thể khiến Linh muội đau khổ suốt đời chăng? Ta biết phải làm sao đây?
Trong khi Nhạc Phụng Hùng phân vân khó xử thì hai người đã giao đấu đến gần hai mươi chiêu rồi. Vạn Kiếm Vương Tử tuy vẫn hết sức dũng mãnh, nhưng nếu mọi người mà trông thấy được mồ hôi trên mặt y thì chẳng khó phân định kẻ thắng người bại.
Hai gã kiếm đồng đã nhận thấy Vạn Kiếm Vương Tử có phần bại thế, hữu đồng trong tay không kiếm, chỉ đành lo trong bụng, chứ chẳng biết làm sao hơn, tả đồng lén rút kiếm cầm tay, chầm chậm tiến vào trận đấu.
Chớp nhoáng lại qua ba chiêu, mọi người đã có thể nhận thấy Vạn Kiếm Vương Tử có phần kém thế, họ đều lộ vẻ vui mừng và hết sức kinh dị.
Vạn Kiếm Vương Tử thầm nhủ:
- Tên tiểu tử này chiêu thức mỗi lúc càng kỳ dị, mà dường như hắn không có ý định lấy mạng mình, bằng không e mình đã sớm thương vong rồi. Có lẽ hắn chỉ sợ mỗi chiêu Tam Đóa Lăng, mình nên sớm hạ thủ thì hơn.
Nghĩ đoạn tung người ra sau bảy thước, gằn giọng nói:
- Họ Vân kia, nạp mạng đi thôi.
Mọi người thảy đều rúng động cõi lòng, lúc này họ đâm ra ngơ ngẩn và vụng về, không ai nghĩ ra được lời lẽ nào để ứng phó với chàng thiếu niên ngông cuồng và tàn bạo này.
Bỗng từ trong đám đông bước ra một vị lão hòa thượng râu mày bạc phơ, đôi mắt sáng quắc, hướng về Vân Dật Long niệm tiếng Phật hiệu, trầm giọng nói:
- Vân thí chủ đã định lấy mạng tất cả, sá chỉ mỗi mình lão nạp? Sao không lấy mạng hết thảy nếu như có đủ khả năng?
Vân Dật Long nhìn chốt vào mặt Hải Trí đại sư, cười khảy nói:
- Nếu không phải vì Hải Tuệ đại sư, Hải Trí lão hòa thượng dù có quỳ dưới đất dập đầu lạy thì Vân mỗ cũng đập vỡ sọ.
Đến đây thì mọi người đã lấy lại sự bình tĩnh, lão bà mặt cú bỗng lớn tiếng nói:
- Vân Dật Long, khỏi lắm lời, ngươi thật là ai hãy nói mau?
Vân Dật Long mắt bỗng bừng sát cơ, nhìn thẳng vào mặt lão bà, đanh giọng nói:
- Thất Xảo Yêu Hồ, Vân mỗ không ngờ mụ lại dám một mình rời khỏi Chính Nghĩa Nhai đến đây tìm Vân mỗ. “Bạch kiếm linh mã” Vân Dật Long chính là kẻ này, nếu lão yêu bà mà không hay quên, hẳn phải nhớ câu chuyện trên Thái Sơn Chính Nghĩa Nhai hồi mười ba năm trước, đứa trẻ mồ côi còn lại duy nhất của dòng họ Vân chính là Vân Dật Long, người sẽ phanh thây mụ ngày hôm nay.
Thất Xảo Yêu Hồ thoáng ngẩn người, bỗng ngửa mặt buông tiếng cười ghê rợn, lạnh lùng nói:
- Ngươi quả đúng là hung thủ, chúng ta tiến lên.
Mọi người chỉ biết Thất Xảo Yêu Hồ đã thất tung mười ba năm, nay tái xuất hiện võ công càng cao hơn trước nhiều, còn trong mười ba năm qua mụ đã đi đâu thì không ai được rõ.
Mụ đã tự đứng ra đòi dẫn mọi người đi truy nã hung thủ và lẽ dĩ nhiên cũng trở thành người cầm đầu. Do đó, Thất Xảo Yêu Hồ vừa hạ lệnh, mọi người lập tức tản ra bao vây chàng vào giữa.
Vân Dật Long đã bừng sát cơ, đảo mắt nhìn quanh, vẻ khinh miệt. Đoạn lạnh lùng nói:
- Cứ xông vào đi.
Hải Trí đại sư vốn tính nóng như lửa, nghe nói liền quát:
- Lão nạp ra tay đây.
Dứt lời lập tức xuất thủ, một chiêu “Kim cang triều Phật” tống thẳng vào ngực Vân Dật Long, chưởng kình như bài sơn đảo hải, so ra công lực còn cao hơn Hàn Thủy Đông nhiều.
Thất Xảo Yêu Hồ đã phụng mệnh Huyết Bi hành sự, vừa thấy Hải Trí ra tay, sợ lão một mình suy thế, bèn vội quát lớn:
- Chúng ta cùng xông vào đi.
Vừa dứt lời, đã xuất thủ với chiêu “Dã mã phân tông” chộp vào phía phải Vân Dật Long, tuy mụ ra tay sau Hải Trí, song lại đến trước, qua đó đủ thấy võ công còn cao hơn Hải Trí đại sư.
Vân Dật Long thoáng giật mình, nghĩ nhanh:
- Chính Nghĩa Nhai quả nhiên thực lực hùng hậu, một lão yêu bà tầm thường mà cũng có võ công thế này, ta phải thật thận trọng mới được.
Trong khi ấy những người khác cũng đã lần lượt ra tay, thoáng chốc bốn phương tám hướng kình phong cuồn cuộn ập vào Vân Dật Long, uy thế quả là khủng khiếp.
Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi thế công của Thất Xảo Yêu Hồ và Hải Trí đại sư, rồi thì vọt người lên cao, vừa lúc tránh qua hết những đòn tấn công từ bốn phía ập tới.
Mọi người thấy vậy đều giật mình, bỗng nghe Thất Xảo Yêu Hồ quát to:
- Dịp may hiếm có, ra tay mau.
Những người hiện diện tuy chưa phải là hàng đệ nhất cao thủ võ lâm, song thảy đều là nhân vật giàu kinh nghiệm chiến đấu, nhân lúc Vân Dật Long người đang lơ lửng trên không, khó bề xoay sở, ra tay triệt hạ chàng thì thật thuận lợi, dù Thất Xảo Yêu Hồ không lên tiếng nhắc nhở thì họ cũng chẳng bỏ qua dịp may hiếm có ấy.
Vân Dật Long vừa vọt lên cao chưa đầy hai trượng, bốn mươi hai bàn tay đã nhất tề vung lên trong cát bụi mịt mù, phóng ra một luồng kình phong khủng khiếp như bão tố từ dưới cuốn lên.
Vân Dật Long cười vang:
- Quả đúng là dịp may hiếm có để Vân mỗ lấy mạng các vị. Ha ha...
Trong tiếng cười, Vân Dật Long bỗng lộn người, trở thành đầu dưới chân trên, lập tức trên không xuất hiện một vòng tròn đỏ to lớn, chưởng phong của mọi người liền theo chiều xoay của vòng tròn tản ra tứ phía rồi tan biến.
Thất Xảo Yêu Hồ giật bắn người, kêu lên thảng thốt:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng.
- Hả? Đó chính là...
Ngay khi ấy vòng tròn đỏ bỗng chuyển sang màu cam từ ngoài vào, chớp nhoáng đã phủ xuống đầu mọi người trong khi hồn phách của họ còn chưa ổn định.
Tiếng rú thảm khốc vang lên liên hồi, mười mấy bóng người phóng ra xa, bảy tám người đã ngã gục tại chỗ.
Vân Dật Long đứng lạnh lùng, sát cơ trong mắt chẳng những không giảm mà lại càng gia tăng, sự chết chóc đã khiến chàng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hồi mười ba năm trước, quét mắt nhìn những tử thi nằm sóng xoài dưới đất, trên trán đều có in một dấu chưởng màu cam, ánh mặt ngập đầy thù hận lại quét vào mặt mọi người, giọng sắc lạnh nói:
- Vân mỗ đã lấy tám mạng rồi, các vị xông vào nữa đi.
Hải Trí đại sư quắc mắt:
- Thí chủ thủ đoạn thật tàn bạo, lão nạp cũng xin nạp mạng.
Đoạn liền lao bổ tới, lập tức mười hai người kia cũng điên cuồng xông vào.
Ngay khi ấy, dưới núi bỗng vọng lên một tiếng đinh tai nhức óc hô to:
- Thất hải dược linh mã...
Liền sau đó bốn bề tiếng phụ họa vang rền:
- Bạch kiếm tảo thiên hạ.