Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 70 : Lão học cứu hiện thân, quần ma tận số
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Lão Triển Bằng đành chững bước đáp:
- Tôn giá muốn gì?
Quân Trung Thánh lắc đầu cười:
- Lão phu bắt buộc giáo huấn tổng quản vài lời, sống đến từng tuổi này mà tổng quản không biết thông quyền đạt biến khuất tất cầu toàn!
Lão Triển Bằng nghiếng răng:
- Tôn giá chưa xứng đáng để giáo huấn lão phu đâu, gì mà thông quyền đạt biến, khuất tất cầu toàn hả?
Quân Trung Thánh mỉm cười:
- Triển tổng quản không chấp nhận cũng chẳng hề gì, lão phu nói nghe thử thì có sao đâu?
Lão Triển Bằng đã chuẩn bị liễu diệp phi đao sẵn sàng, định chờ đến lúc sau cùng cuộc đàm phán sẽ bất thần ra tay, hy vọng có thể đổi mạng với Quân Trung Thánh, bèn lạnh lùng nói:
- Tôn giá nói đi!
Quân Trung Thánh vẻ ngạo nghễ:
- Chính Nghĩa Đoàn đã khống chế võ lâm giang hồ đã rất nhiều năm, sự xuất hiện của Vân Dật Long đã làm chấn động giang hồ, cơ hồ khiến cho đống tro tàn Kim Bích Cung bùng cháy trở lại …
Lão Triển Bằng cười nhạt:
- Kim Bích cung chỉ còn 1 người sống, không bao giờ quên được mối hận thù trăm năm về trước, một ngày nào đó quyết phải khôi phục nghiệp xưa, Linh mã tái tung hoành thất hải, Bạch kiếm sẽ lại càn quét thiên hạ!
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Điều ấy gần như Vân Dật Long đã thực hiện được, nhưng rất tiếc đối thủ hắn gặp lại là lão phu, sự thành công sắp đạt được của hắn lại biến thành ảo ảnh!
Lão Triển Bằng cười khẩy:
- Sự thắng bại chưa biết rồi đây sẽ về tay ai, tôn giá nói vậy hơi quá đấy!
Quân Trung Thánh lại cười phá lên:
- Nếu lão phu không nắm chắc mười mươi thì đâu dám buông lời ngạo mạn!
Đoạn trần giọng nói tiếp:
- Lão phu sở dĩ mời tổng quản đến đây là để hỏi một câu, tổng quản muốn Kim Bích cung bị hủy diệt ngay tức khắc, Vân Dật Long táng mạng, hay là muốn Kim Bích cung tồn tại và Vân Dật Long sống còn!
Lão triển Bằng thầm kinh hải, song ra vẻ thản nhiên cười khẩy nói:
- Tôn giá nghĩ mình có khả năng như vậy sao?
Quân Trung Thánh cười hỏi ngược lại:
- Vậy chứ tôn giá có dám chắc tối nay giữ được Kim Bích cung và ngày mai đúng hẹn quyết chiến chăng?
- Hừ, lão phu không muốn nói khoác, nhưng Kim Bích cung thật sự kiên cố như thành đồng vách sắt, tôn giá có thiên binh vạn mã cũng khó thể công phá được.
Quân Trung Thánh cười to:
- Tổng quản đã lầm, lão phu đâu có tấn công bằng vũ lực.
Lão Triển Bằng sửng sốt:
- Vậy thì tôn giá có độc mưu gì nào?
Quân Trung Thánh cười nham hiểm:
- Trích Huyết Cốc địa thế thấp trũng, diện tích chỉ chừng ba dặm mà thôi!
Lão Triển Bằng kinh hãi, song vẫn cố trấn tĩnh nói:
- Tuy là diện tích ba dặm, nhưng vẫn chiếm hết thiên thời, địa lợi và nhân hoà.
Quân Trung Thánh cười:
- Lão phu đã có chuẩn bị một phần lễ mọn, đêm nay sau canh ba sẽ mang đến biếu cho quý cung, Triển tổng quản có biết đó là gì không?
Lão Triển Bằng cắn răng:
- Tôn giá cứ nói ra đi!
Quân Trung Thánh buông một chuỗi cười nham hiểm, đoạn với giọng rề rà lên tiếng nói:
- Năm vạn cân củi khô, một vạn cân đá tiêu, đủ tiêu huỷ hoàn toàn Trích Huyết Cốc trước khi trời sáng.
Cười khằn khặt nói tiếp:
- Như vậy, Kim Bích cung chả rõ như thế nào, như vậy chỉ e một viên gạch một mảnh ngói đều trở thành tro than.
Lão Triển Bằng nghiến răng:
Quân Trung Thánh vội nói:
- Không nhất thiết phải giết đi, bắt đi làm nghĩa tử của nhị thánh cũng được!
Đoạn quay sang Dương Mị cười nói tiếp:
- Bắt lấy rồi hẵng hay!
Dương Mị cũng cười nói:
- Phải lắm … hãy bắt lấy trước đã đi!
Vung vẩy song chưởng vừa định ra tay …
Bỗng nhiên tiếng chim vỗ cánh phành phạch, đồng thời từ trên không có tiếng quát to:
- Dừng tay!
Dương Mị ngẩn người, chỉ thấy một con chim bằng là đà đáp xuống trên Chính Nghĩa Nhai.
Tất cả mọi người hiện diện đều chấn động, thì ra trên lưng chim bằng là Tây Thiên Thần Ông cùng lão tiên sinh dáng vẻ nghèo nàn và lẩm cẩm.
Chỉ nghe Tây Thiên Thần Ông cười to nói:
- Thật là đúng lúc, thật là đúng lúc …
Đoạn hướng về Quân Trung Thánh lớn tiếng:
- Quân lão nhi, vẫn mạnh chứ!
Quân Trung Thánh như điên cuồng hét vang:
- Âm Dương nhị thánh, đây là sự nhờ cậy cuối cùng của lão phu, hãy giết sạch bọn chúng ngay.
Nhưng Âm Dương Song Mị không hề nghe thấy, vội vàng chạy đến bên lão tiên sinh nghèo nàn kia, thân thiết nói:
- Mạc lão đệ sao lại đến đây?
Thì ra lão tiên sinh đây chính là “Tây Hoang Tán Nhân” Mạc Học Văn.
Chỉ thấy ông ta lão đảo như bởi đã ngồi trên lưng chim bằng quá lâu, chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.
Dương Mị lớn tiếng nói:
- Mạc lão đệ không nghe Dương mỗ nói hả?
Mạc Học Văn đưa tay vỗ trán, lắc mạnh đầu nói:
- Đây là đâu vậy, đại ca, đại tẩu vẫn mạnh khỏe chứ?
Âm Dương Song Mị đồng thanh:
- Vẫn mạnh … nơi đây là Thái Sơn!
Mạc Học Văn ra chiều mừng rỡ:
- Đây là Thái Sơn thật ư?
Dương Mị cười hề hề:
- Tất nhiên là Thái Sơn, đại ca đã dối gạt lão đệ bao giờ!
Mạc Học Văn đảo mắt nhìn quanh, cười khoát trá nói:
- Hay quá, thật không hảo là thiên hạ đệ nhất danh sơn … đại ca, đại tẩu chúng ta phải vui chơi thoả thích mấy hôm mới được.
Âm Dương Song Mị đồng thanh:
- Lẽ dĩ nhiên …
Đưa tay chỉ Quân Trung Thánh đang ngây ngẩn đứng ngoài xa hai trượng, nói tiếp:
- Có vị chủ nhân nhiệt tình kia chiêu đãi, đại ca, đại tẩu nhất định sẽ cùng lão đệ vui chơi một phen …
Tây Thiên Thần Ông bỗng nghe nói:
- Mạc lão tiên sinh, xin đừng quên việc chính của chúng ta.
Mạc Học Văn cười to:
- Đúng rồi …
Bỗng đưa tay chỉ Quân Trung Thánh hỏi:
Người kia là ai vậy?