Bách Luyện Thành Thần

Chương 1 : Lấy ơn báo oán

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Rạng sáng những ngày cuối thu, khi sắc trời còn chưa sáng tỏ, không khí mang theo hơi lạnh nồng đậm, khắp nơi vẫn còn là một mảnh đen kịt.



Trong tầng hầm ngầm của nhà họ La, một chiếc đèn dầu đang lặng lẽ chiếu sáng, ánh sáng chiếu đến từ ánh đèn bị La Chinh che khuất hơn phân nửa. Hắn đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lặng lẽ rút ra một quyển sách cũ nát.



La Chinh năm nay tuổi vừa tròn mười bảy, dáng người gầy gầy. Dáng vẻ chưa nói đến anh tuấn, nhưng trên người lại có một loại khí chất nhu hòa, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ có thần. Dù là dưới ánh đèn mờ như đom đóm, hai mắt vẫn sáng lên rạng rỡ.



- Quyển Thiên Luận Vấn Hiến này tốn mất một tháng mới xem xong. Những đạo lý, giáo huấn được nêu ra trong cuốn sách này đều tốt, nhưng chỉ có "Lấy ơn báo oán", bốn chữ này, ta tuyệt đối không thể gật bừa!



La Chinh nhẹ giọng nói nhỏ, mắt nhìn ánh lửa bé như hạt đậu ở kia, trên khuôn mặt hiện ra một nét đau thương:



- Nếu không phải phụ thân quá nhân hậu, tin vào bốn chữ này. Ta thân là đích tôn nhất mạch sẽ không rơi vào tình cảnh này, phụ thân càng không phải chết…



La Chinh suy tư một hồi lâu, bỗng nhiên cửa hầm truyền đến tiếng mở khóa, La Chinh lập tức đem thần sắc đau thương trong mắt lau sạch đi, thay vào đó là một khuôn mặt kiên nghị, đồng thời nhanh nhẹn thổi ngọn đèn dầu tắt đi, sau đó lấy một cái chăn bông cũ nát che người lại.



Cửa hầm bị khóa được mở ra, tiếng bước chân từ xa đến. Người đi đầu bước lên phía trước, giơ chân đạp La Chinh đang nằm trên giường, giọng the thé hô:



- Còn đang ngủ sao? Mau dậy cho lão tử… Con mẹ ngươi, còn cho là mình còn là đại thiếu gia của La gia hay sao?



Người nọ là một vị quản sự của La gia, lớn lên xấu xí, trên trán có một cái nhọt. Liếc nhìn về phía trên trán của hắn làm cho lòng người sinh ra một cảm giác chán ghét.



La Chinh đem chăn xốc lên, cố ý dụi dụi mắt, từ trên giường đứng lên, không nói một lời nào, mặc quần áo, giày, tất vào… Những thứ quần áo này tuy đã cũ nát, nhưng La Chinh vẫn cẩn thận mặc chỉnh tề.



Quản sự trợn trắng mắt, trong miệng nhảy ra một câu "đức tính" rồi vẫy vẫy tay, mấy người thuộc hạ đi theo phía sau lưng liền hướng về phía La Chinh đi tới, cho La Chinh mặc giáp da dày đặc, còng tay với xiềng chân vào.



Làm xong hết một hồi, La Chinh dưới sự dẫn dắt của mấy người thuộc hạ của vị quản sự kia, đi ra khỏi hầm, hướng về phía diễn võ đường của La gia mà đi.



La gia là một đại gia tộc tại Sùng Dương Quận, trong tộc có vạn mẫu ruộng tốt, trăm quả núi quặng, trong Sùng Dương Quận tiếng tăm lẫy lừng.



Chỉ là, trong toàn bộ Đông Vực có hơn một nghìn quận thành, trong đó hào môn vọng tộc nhiều vô số. La gia tại toàn bộ Đông Vực còn chưa được tính là gì.



La Chinh siết chặt quần áo, leo ra tầng hầm u ám, đi qua vô số đình đài, lầu các, kiều lang tạ phảng mới đến cửa ra vào của diễn võ đường.



Vị trí của diễn võ đường khá rộng rãi, là nơi để cho đám đệ tử của La gia tu luyện. Cửa ra vào được chạm khắc hình Long - Phượng - Sư Tử bằng cẩm thạch, dưới mặt đất là một thước vuông được lót nền bằng Hắc Huyền Vũ Thạch dày đặc, đứng ở cửa vào liền có thể cảm nhận được thanh thế to lớn mạnh mẽ.



Ở chính giữa diễn võ đường, hơn mười người mặc áo bào xám, đều là đệ tử của La gia, dưới sự dẫn dắt của giáo đầu, đang khắc khổ luyện quyền.
Hắn cũng không có chọn La Chinh mà là tìm một người nam nhân trung niên. Người kia nhìn thấy La Phái Nhiên chỉ vào mình, toàn thân lập tức lắc lư, rung động một hồi. Tuy ngực hắn đã mặc giáp da dày đặc, có thể chống cự được không ít tổn thương, nhưng khi đối mặt với La Phái Nhiên có thực lực Luyện Cốt Cảnh thì vẫn là nhịn không được lạnh run, dưới háng lập tức ẩm ướt.



Sau đó La Phái Nhiên thở ra một hơi thật dài, hai tay nắm chặt, bày ra tuyệt học của La gia "Tử Đàn Quyền". Trong lòng hắn cũng có ý khoe khoang, đem tâm pháp vận chuyển tới cực hạn, toàn thân loáng thoáng được bao phủ trong một mảnh hào quang màu tím nhàn nhạt.



- Tha mạng… Thiếu gia chủ, xin người lưu thủ!



Người trung niên kia nhìn thấy khí thế của La Phái Nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Một quyền này đánh tới tuyệt đối chỉ có chết, hắn một bên cầu xin tha mạng, một bên muốn quỳ xuống.



Ba!



La Phái Nhiên đâu chịu nghe bia thịt kia cầu xin. Quyền lao thẳng đến giữa ngực của bia thịt kia, lập tức truyền đến một thanh âm trầm muộn. Lớp giáp da phòng ngự của người trung niên kia ngạng kháng lại rồi lập tức bị đánh ra chia năm xẻ bảy. Ngực của người trung niên kia toàn bộ bị nứt vỡ, người trực tiếp đâm vào vách tường của diễn võ đường rồi bắn ngược ra mặt đất phía đằng trước, không còn nhúc nhích chút nào nữa.



Một quyền này liền đem bia thịt sống được võ trang đầy đủ kia đánh chết.



- Một quyền này của thiếu gia chủ thật uy vũ, trong La gia ta, trong lứa tuổi thiếu niên sợ rằng không tìm được người thứ hai!



- Thiếu gia chủ chắc chắn sẽ chấn hưng La gia, đem La gia phát dương quang đại!



Đám đệ tử không bỏ lỡ cơ hội, lại bắt đầu tâng bốc cuồng nhiệt.



La Phái Nhiên tựa hồ cũng rất hài lòng với hiệu quả của một quyền này, sau đó hắn nhìn qua La Chinh, trong mắt không có chút hảo ý gì.



La Chinh theo bản năng lui phía sau một bước. Tuy nhiên, so với người nam nhân trung niên kia thì hắn mạnh hơn không ít, nhưng cũng không thể chịu được một quyền này của La Phái Nhiên.



La Phái Nhiên cười "hắc hắc" hai tiếng, sau đó vươn tay hung hăng vỗ vỗ bờ vai La Chinh hai cái, nói:



- Yên tâm đi! Ta giờ vẫn chưa muốn lấy mạng ngươi đâu. Ta muốn cho ngươi xem, so với loại rác rưởi như ngươi, La Phái Nhiên ta phải mạnh hơn!



La Phái Nhiên nói xong, đang muốn rời đi thì chợt nhớ tới cái gì, lại quay lại nói:



- Đúng rồi, quên mất một việc. Nghe đường muội thiên tài của ta tại Thanh Vân Tông sinh hoạt tu luyện cũng không được như ý, đắc tội đại nhân vật, bị đưa đến Luyện Ngục Sơn để suy nghĩ lại hành động của mình! Chờ ta tiến vào Luyện Tạng Cảnh, sẽ đi Thanh Vân Tông cứu nàng, ha ha ha…



Nghe được câu này, trong lòng La Chinh lập tức nóng lên!