Bách Luyện Thành Thần

Chương 127 : Ban thưởng

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Tuy đưa La Chinh đến phủ Quân Luật không phải việc gì to tát, phủ Quân Luật cũng không dám định tội La Chinh, nhưng hôm nay hắn không cho phép Vân Lạc làm bậy với La Chinh.



“Cho dù là đại anh hùng nhưng trước đây hắn xúc phạm Hứa Hưu, còn giết một vị mưu sĩ, mấy tội danh này khó có thể đặc xá.” Vân Lạc cố chấp nói.



“Vân Lạc, chuyện này ngươi đừng nói thêm nữa.” Hình Thiên Tố cũng đứng về phía Chu Phi Hàng. “Chỉ là một vị mưu sĩ mà thôi. Ta đã điều tra rồi, là mưu sĩ của Gia Cát gia gây gổ với La Chinh trước, muốn giết La Chinh, nên mới rước họa sát thân. Huống hồ chỉ là một vị mưu sĩ mà thôi, chết cũng chết rồi. La Chinh may mắn giết được Hắc Thiết Yêu Vương, đừng nói là một mưu sĩ, cho dù giết chết một tướng lĩnh ta cũng có thể tha tội cho hắn!”



Mấy lời của Hình Thiên Tố vô cùng cứng rắn, ý tứ rất đơn giản, ta là Thống soái cao nhất của Đế Quân, việc miễn tội cho La Chinh chẳng qua chỉ cần nói một câu, ta xem Vân Lạc ngươi còn nói được gì?



“Đúng rồi, chuyện này ta cũng không truy cứu nữa. Lúc ấy ta chưa hỏi rõ ngọn ngành đã ra tay với La Chinh. Nếu nói sai thì cũng là ta sai trước.” Lúc này Hứa Hưu đột nhiên bước tới nói với Vân Lạc.



Vân Lạc trầm mặc một lát rồi gật đầu.



“Vậy được rồi, ta không truy cứu chuyện này nữa!”



Nghe Vân Lạc nói vậy, mấy người Hình Thiên Tố, Chu Phi Hàng và Hứa Hưu đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đối kháng với Vân Lạc, nhưng họ hiểu rõ tính cách của Vân Lạc. Danh hiệu Sát Lục Thiếu Nữ cũng không phải nói xuông. Nếu nàng thật sự điên lên, trong thành Bạch Đế thật sự không ai có thể trị được nàng!



Sau đó Vân Lạc duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, những kết giới xung quanh La Chinh chậm rãi hóa thành chân nguyên trong suốt rồi tan biến trong không trung.



“Nhóc con, lập công rồi! Đây chính là một chiến công rất hiển hách đấy!” Chu Phi Hàng vỗ vai La Chinh. Chu Phi Hàng càng nhìn La Chinh càng vừa lòng. Thằng nhóc này và con bé Chu Thiên Ngưng thật là một đôi trời sinh!



Lời khen ngợi này khiến La Chinh thấy rất ngại ngùng, hắn cười nói: “Chỉ là may mắn mà thôi. Nếu không có Vân Lạc, ta cũng không thể đánh bậy đánh bạ mà giết được Hắc Thiết Yêu Vương.”
Yên Liên Quân chính là một vị quân tử đức cao vọng trọng thời cổ đại. Nghe nói năm đó, khi hắn còn nghèo túng, lúc đi tới một bờ sông thì thấy một người ăn mày cứu một người từ dưới sông lên. Lúc ấy Yên Liên Quân không có gì để cho người ăn mày, vì thế liền dập đầu quỳ lạy!



Hình Thiên Tố đã nói đến sự tích này, La Chinh liền khó có thể từ chối.



“La Chinh, ngươi không phải binh lính của ta, không thể khen thưởng bằng quân công, cho nên ta thay mặt Đế Quân thưởng cho ngươi ba món bảo vật. Ngươi có thể vào bảo khố của Đế Quân chúng ta tùy ý lựa chọn ba món bảo vật bất kỳ!” Hình Thiên Tố tuyên bố.



“Ba món bảo vật!”



“Tùy ý lựa chọn!”



Một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh lập tức đều xôn xao cả lên.



Thành Bạch Đế trấn thủ nơi đây từng ấy năm, đã tích góp không ít bảo vật. Đã là bảo bối cấp cao thì đều được đặt trong bảo khố của Đế Quân ở thành Bạch Đế. Bảo vật trong đó vốn dùng để thưởng cho những người có quân công, điều kiện để được thưởng bảo vật trong đó cực kỳ hà khắc, bình thường còn không cho phép tự do chọn lựa! Bây giờ La Chinh lại có thể thoải mái đi vào để chọn lựa bảo vật, nghĩ đến những thiên tài địa bảo tích lũy nhiều năm trong bảo khố của Đế Quân thì một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh đều hâm mộ không ngừng.



Sau khi kết thúc hội nghị trong phủ Tổng Đốc, Hình Thiên Tố dẫn La Chinh tới bảo khố của Đế Quân.



Bảo khố của Đế Quân nằm sâu trong lòng đất. La Chinh đi sau Hình Thiên Tố bước vào đường hầm sâu hun hút. Sau khi mở một cánh cửa đá ra, Hình Thiên Tố vươn tay châm một ngọn nến chiếu sáng toàn bộ bảo khố.



Dưới ánh nến chiếu rọi, toàn bộ bảo khố tỏa ra ánh vàng rực rỡ.