Bách Luyện Thành Thần

Chương 134 : Tiên phủ rực rỡ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Khi con Bạch Hổ này bước ra khỏi rừng cây khổng lồ ở bên ngoài kết giới thì liền phát hiện ra La Chinh. Nó chậm rãi đi về phía La Chinh, đôi mắt nó to như một căn nhà, đồng tử cực lớn của nó nhìn chằm chằm La Chinh một hồi, sau đó bỗng nhiên gầm lên một tiếng thật to.



“Ngào!”



Một tiếng hổ gầm này, đinh tai nhức óc.



Chỉ một tiếng gầm của nó, các loại động vật kỳ lạ quý hiếm liền nhao nhao lao ra khỏi rừng. Đến loài chim cũng có kích thước cực kỳ to lớn, cho dù là con nhỏ nhất cũng phải tới mấy trượng.



Tiếng hổ gầm này tạo thành một trận gió lớn, có thể so với vòi rồng hung dữ nhất!



Sức gió cực lớn không hề bị cản trở mà trực tiếp xuyên qua kết giới màu hồng, cuốn La Chinh lại, đập thật mạnh vào giữa một cây đại thụ cách đó không xa.



“Bộp!”



La Chinh giống như bị một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đánh trúng một quyền ngay chính diện, cả người lún thật sâu vào trong thân cây tới mấy chục thước, một lúc lâu sau vẫn không thể nhúc nhích.



La Chinh bị gắn chặt vào thân cây, trong miệng đầy máu tươi, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. May là thân cây này xốp mềm, chứ nếu con Bạch Hổ kia rống một tiếng mà làm cho mình bay thẳng lên tảng đá, thì với lực va đập lớn như vậy chắc chết tươi luôn rồi.



Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì vậy? Sao lại khủng bố như thế?



Bị dính chặt vào trong thân cây, La Chinh nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó mới rút người ra. May mắn thân thể hắn vô cùng cứng rắn, chứ đổi lại là người khác thì chỉ cần con hổ này rống một tiếng là biến thành một cái xác nát bấy.



Sau khi chậm rãi leo ra khỏi cái “hốc cây” do chính mình tạo ra thì La Chinh thấy con Bạch Hổ vẫn chưa rời đi, còn đang nằm nghỉ ngơi bên ngoài kết giới.



Lúc này, hắn vừa mới leo ra nên lập tức lại gây chú ý với Bạch Hổ.



La Chinh thấy thế vội vàng rúc người vào trong hốc, nhưng lần này Bạch Hổ cũng không tiếp tục gầm thét mà là muốn nhào qua.




Lần đầu tiên là đối mặt với Hắc Bạch Song Sát. Chẳng qua lúc đó làn sương mù đen do Hắc Sát tạo ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới La Chinh. Ngược lại, hắn lợi dụng thần thức linh hồn của mình tìm ra vị trí của Hắc Sát, giết chết gã luôn.



Lần thứ hai chính là lúc chống lại Thiên Yêu Thánh Hỏa của Hắc Thiết Yêu Vương không lâu trước đây. So sánh ra, Thiên Yêu Thánh Hỏa kia khủng bố hơn nhiều, nó không chỉ có có thể ngăn cách thần thức, cản trở tầm mắt, lại còn có thể ăn mòn vạn vật!



Cái vị được gọi là Nhạn Cửu trước mắt này, nhìn trang phục thì hắn hẳn là thích khách, vậy trình độ tạo ra màn sương mù đen có lẽ cũng tương đương mức độ của Hắc Bạch Song Sát, có lẽ hơi mạnh mẽ hơn Hắc Bạch Song Sát một chút, nhưng đối với La Chinh mà nói thì cũng không khác nhau lắm.



La Chinh đưa lưng về phía ngưỡng cửa cao tới ba tầng lầu kia, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Nhạn Cửu chậm rãi đi về phía hắn, đến lúc tới gần thì màn sương mù đen kia cũng đồng thời tỏa ra, vây quanh La Chinh.



Ngay lúc tầm nhìn của La Chinh bị hắc vụ cản trở, Nhạn Cửu đột nhiên bắt đầu hành động!



Bóng dáng Nhạn Cửu giống như một làn gió không có trọng lượng, khuấy tung màn sương đen đặc kia lên khiến chúng quay cuồng không ngừng.



La Chinh nhìn đám sương đen dày đặc cuồn cuộn trước mắt, phi đao nát trong tay đã lặng yên vọt lên, hai tay đặt chéo trước ngực trong trạng thái đề phòng.



“Ngươi tên là gì?” Trong màn sương mù bỗng truyền đến một tiếng nói mềm mại đáng yêu.



Rõ ràng là một người đàn ông mà giọng nói lại ẻo lả như thế. Sau khi nghe được, lông mày La Chinh nhịn không được mà nhíu lại: “Bảy đại sĩ tộc các ngươi, chẳng phải lúc nào muốn giết là giết sao? Còn muốn biết tên ta làm gì?



“À. Điều này không liên quan gì đến sĩ tộc mà ta đại diện, hoàn toàn chỉ là sở thích cá nhân. Từ lúc phụng sự cống hiến ở Bùi gia đến nay, ta đã ám sát tổng cộng hai ngàn bốn trăm sáu mươi mốt người, tên mỗi người ta đều nhớ rõ ràng, nếu giết chết ngươi mà không biết tên, thì chẳng phải là phá vỡ quy tắc của ta sao?” Tiếng của Nhạn Cửu lại bay ra từ bên trong.



“Ngươi không cần biết tên của ta.” La Chinh thản nhiên nói.



“Vì sao?” Nhạn Cửu vội vàng truy hỏi.



“Bởi vì người chết nhất định là ngươi. Biết hay không đối với ngươi mà nói dĩ nhiên chẳng có ý nghĩa gì.” La Chinh đáp.