Bách Luyện Thành Thần

Chương 142 : Tự sát

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Tuy lợi dụng tinh thạch Phượng Tường để cung cấp năng lượng nhưng La Chinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh được đòn tấn công của Ngũ Nhạc Tán Nhân. Hắn cũng biết rõ, cứ bị Ngũ Nhạc Tán Nhân truy đuổi ráo riết như vậy thì tuyệt đối không phải biện pháp hay, nếu cứ thế sẽ đến lúc hắn bị Ngũ Nhạc Tán Nhân giết chết.



“Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích!” La Chinh vừa liên tục né tránh vừa đăm chiêu suy nghĩ. Trước đây hắn lợi dụng đặc tính cắn nuốt của chân khí Thiên Ma, tích góp từng chút một sau đó tung ra một chiêu trí mạng đối phó với kẻ địch. Nhưng nhìn tình thế lúc này, bản thân hắn vẫn quá coi thường cường giả Chiếu Thần Cảnh. Bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ Tiên Thiên.



Nếu hắc ưng khổng lồ có thể đánh trúng Ngũ Nhạc Tán Nhân thì hắn còn có một tia hy vọng giành chiến thắng. Nhưng thân pháp của Ngũ Nhạc Tán Nhân nhanh như vậy, hắc ưng không thể đuổi kịp thì phải làm sao?



“Phập!”



Ngay lúc La Chinh đang rơi vào trầm tư, một luồng chân nguyên hừng hực bỗng xuất hiện phía sau Ngũ Nhạc Tán Nhân. Tốc độ của gã đột nhiên tăng lên gấp ba lao về phía La Chinh, đồng thời vung Ngọc Kiếm chém xuống vai hắn để lại một vết thương sâu hoắm!



“Sao?” Ánh mắt Ngũ Nhạc Tán Nhân chợt toát ra vẻ kinh hãi.



Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân tuy rằng không sắc bén, nhưng cũng coi như là một thanh linh khí trung phẩm. Một nhát kiếm chém xuống bả vai La Chinh, vốn tưởng sẽ xé toạc nửa người hắn, nhưng khi lưỡi kiếm chạm tới xương thì lại bị ngăn lại.



“Nhóc con, xương cốt ngươi cứng vậy sao? Không thể nào, chắc hẳn có bảo bối hộ thể gì đó phải không?” Ngũ Nhạc Tán Nhân bay lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nói: “Nhưng không sao, một mũi kiếm của ta cũng có thể cắt ngươi ra từng khúc.”



Ngực La Chinh có thêm một đường linh văn, thân thể hắn đã trở thành linh khí trung phẩm, độ cứng quả thật tăng lên rất nhiều. Thế nhưng dù thân thể của hắn mạnh hơn cũng không thể ngăn cản Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân. Nếu hắn không thể đánh trúng Ngũ Nhạc Tán Nhân, hôm nay chỉ sợ thật sự phải bỏ mạng nơi đây.



“Không thể chạy nữa!” La Chinh thầm nhủ trong lòng. Đối mặt với kẻ tàn bạo thì phải tàn bạo hơn, nếu cứ trốn tránh thì sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng.



“Bỏ cuộc đi! Nếu ngươi bước vào Tiên Thiên Cảnh, có thể sử dụng chân nguyên mà giờ ta lại bị thương nặng thì thật sự có khả năng bại dưới tay ngươi. Tuy năng lực của ngươi vượt qua những người cùng cấp, thậm chí so với cao thủ Tiên Thiên cũng mạnh hơn nhiều, nhưng ngươi không phải đối thủ của ta!”



Dứt lời, luồng chân nguyên màu xanh phía sau Ngũ Nhạc Tán Nhân đột nhiên bùng cháy, cả người gã nhất thời hóa thành một tia sáng, vọt tới chỗ La Chinh lần nữa.


Dần dần, vết nứt trên kết giới Thúy Ngọc chậm rãi lan ra, năng lượng màu đỏ cũng đồng thời dao dộng trong những khe hở đó. Ngũ Nhạc Tán Nhân muốn dùng chân nguyên vá lại những vết nứt kia, nhưng gã phát hiện chính vì dòng năng lượng đỏ rực đó mà gã không cách nào tu bổ kết giới được!



“Không! Không! Tại sao có thể như vậy?” Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngũ Nhạc Tán Nhân kêu gào thảm thiết. Nhìn luồng chân khí tím đen cuồn cuộn trào dâng trên đầu, hắn biết rõ một khi kết giới Thúy Ngọc bị phá vỡ, vận mệnh của gã sẽ ra sao.



“Ta không muốn chết, van cầu ngươi! Tha mạng cho ta! Ngũ Nhạc Tán Nhân ta nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi nữa!” Ngũ Nhạc Tán Nhân liên tục cầu xin.



La Chinh đứng bên ngoài kết giới Thúy Ngọc lạnh lùng nói: “Vừa rồi hình như ngươi không nói như vậy?”



“Đó là do ta có mắt như mù, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân…” Ngũ Nhạc Tán Nhân đau khổ cầu xin. “Ta thật sự không muốn chết, ta không thể chết được!”



La Chinh nhếch môi: “Đáng tiếc ngươi quên cái này.” Dứt lời, La Chinh chỉ vào luồng chân nguyên vốn trói buộc người hắn và Ngũ Nhạc Tán Nhân. Trong Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, chỉ một người có thể sống sót!



Vết nứt trên kết giới Thúy Ngọc ngày càng nhiều, toàn bộ kết giới xanh biếc đều bị tấm mạng nhện đỏ bao trùm, ngày càng bất ổn.



“Rắc rắc!”



Rốt cuộc, kết giới kia đã không chống đỡ được áp lực lớn như vậy, ầm ầm vỡ nát.



Trong khoảnh khắc kết giới vỡ vụn, Ngũ Nhạc Tán Nhân lập tức lao thẳng tới chỗ hắc ưng khổng lồ do chân khí Thiên Ma biến thành! Nhưng gã mới lao được nửa đường thì một âm thanh trầm đục vang lên, Ngũ Nhạc Tán Nhân lúc này đã trợn mắt sững sờ. Đỉnh đầu gã xuất hiện một cái lỗ thủng khiến máu tuôn xối xả.



Để phòng ngừa Ngũ Nhạc Tán Nhân liều mạng phản kích, La Chinh đã để phi đao nát mai phục ở phía trên. Thế tấn công của Ngũ Nhạc Tán Nhân tương đương với việc hướng đầu mình về phía phi đao. Như vậy, đòn tấn công đó chẳng khác nào gã tự lấy mạng mình!



Ngũ Nhạc Tán Nhân chết, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chấm dứt, dòng chân nguyên nối liền kia dần dần tan biến, La Chinh lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất.