Bách Luyện Thành Thần
Chương 15 : Khiêu khích
Ngày đăng: 12:55 30/04/20
La Chinh cũng có nghĩ rằng, sau khi tiến vào Thanh Vân Tông rồi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp phải La Phái Nhiên mà thôi. Nhưng, La Chinh không ngờ là lại gặp sớm đến như vậy, ngay tại chỗ báo danh tham gia Thử Luyện này, thậm chí còn chưa có tham gia khảo hạch.
Nghe giọng điệu của La Phái Nhiên, hẳn là đã biết chuyện đại náo trong ngày Tộc Luyện, phế bỏ La Thừa Vận.
- Ai mà chẳng mong muốn có thể tiến vào Thanh Vân Tông? Ngươi vào Thanh Vân Tông, ta cũng vậy!
La Chinh lạnh nhạt nói.
La Phái Nhiên cười "ha ha" hai tiếng rồi nói:
- Ngươi, tên nghịch tử của gia tộc! Còn muốn tiến vào Thanh Vân Tông sao? Quả thật là người si nói mộng! Hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi ngay tại đây!
Lời vừa dứt, trên người La Phái Nhiên liền phát ra quang mang tử sắc có chút chói mắt, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, từng bước từng bước tiến về phía La Chinh.
La Chinh hừ lạnh một tiếng. Cơ bắp toàn thân liền siết chặt lại, bước vào trạng thái phòng bị. Thực lực của La Phái Nhiên xem lại có tiến cảnh. Nhưng, La Chinh hắn cũng không phải chỉ dậm chân tại chỗ. Ngay cả Tà Lang, là cường giả Bán Bộ Tiên Thiên cũng chết ở trong tay hắn. Một La Phái Nhiên này làm sao để có thể bắt hắn đây?
Nhưng vào lúc này, một người đệ tử mặc áo bào đen lại kéo tay La Phái Nhiên lại, nói:
- Phái Nhiên huynh, nơi này là tông môn của Thanh Vân Tông, nên chú ý quy củ một chút. Cẩn thận môn quy.
Người đệ tử kia vừa nói xong, La Phái Nhiên liền cau mày. Nghe được hai chữ "Môn Quy" này, hiển nhiên ít nhiều vẫn có chút cố kỵ. Trong lúc nhất thời, có chút do dự.
Vào lúc này, trong đám đệ tử nội môn, có một người thiếu niên, mặc mày tràn đầy quý khí, bước ra. Mọi cử động đều lộ ra một loại khí chất cao quý, hẳn là nhân vật trọng yếu trong nhóm người này. Hắn nói:
- Phái Nhiên, người này có thù oán với ngươi sao?
La Phái Nhiên đối với người này cực kỳ cung kính, hắn gật đầu nói
- Đúng vậy, tên này là là nghịch tử của gia tộc ta. Với tư cách thiếu gia chủ của La gia, ta phải thanh lý môn hộ!
- Được rồi, môn quy của Thanh Vân Tông tuy nghiêm khắc, nhưng tên tiểu tử này chỉ mới báo danh mà thôi, ngay cả Thử Luyện còn chưa có tham gia, cũng không tính là sát hại đệ tử của tông môn, Vương Nhất Định ta vẫn có thể châm chước cho qua.
Phải biết rằng, tồn tại của sĩ tộc trong đế quốc chính là đặc quyền giai cấp chân chính, có một vài đặc quyền thậm chí còn trực tiếp ghi vào bên trong luật lệ của Đế Đô.
Chỉ là, cho dù là như vậy, muốn La Chinh ngoan ngoãn cúi đầu cũng là chuyện không thể nào. Nếu như phiền toái này thực sự tìm tới hắn, vậy hắn cũng chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Sau khi rời Thanh Vân Tông, La Chinh tạm thời tìm một quán trọ để ở.
Đế Đô quả nhiên khác với Sùng Dương Quận, cơ hồ giá cả của tất cả các mặt hàng đều đắt hơn gấp hai đến ba lần. Chỉ là, La Chinh lấy đi nhẫn trữ vật của Tà Lang, thu hoạch cũng tương đối khá. Chỉ nói riêng Phương Tinh Thạch thôi, cũng đã có giá trị khổng lồ rồi. Một Phương Tinh Thạch, dù có mua mười quán trọ như này cũng còn dư.
Ban đêm, La Chinh thổi tắt đi ánh lửa phía trên đèn cầy, ngồi xếp bằng trên giường, cũng không có ngủ.
Tâm niệm vừa động, liền lấy cây chùy to màu máu trong giới chỉ ra, để ở trước mặt mình.
Trước đây, hắc hỏa ở bên trong lò luyện trong đầu La Chinh không hiểu sao lại bay ra ngoài thôn phệ thanh Nghiệp Hỏa Kiếm đi, sau đó liền thắp sáng lên một miếng vảy rồng, làm cho lực lượng của hắn được gia tăng rõ rệt. Nếu như có thể thắp sáng mảnh long lân thứ hai, nói không chừng thực lực sẽ lại tăng thêm không ít.
Vốn là vấn đề này cũng không nhất thiết phải lo lắng như vậy, chỉ là, hôm nay gặp La Phái Nhiên, trong nội tâm La Chinh bỗng sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Cũng không có cách nào khác, hắn cũng chẳng có nơi này để dựa vào. Gia tăng thực lực của bản thân chính là biện pháp duy nhất của La Chinh hiện giờ.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, La Chinh liền nhắm mắt lại, bước vào thiền định, cố gắng tiến nhập vào cái lò luyện trong đầu kia.
Lần cuối cùng hắc hỏa xuất hiện, đã đem Nghiệp Hỏa Kiếm của Tà Lang luyện hóa đi, thành nước thép tinh hoa.
Lần này, hắc hỏa liệu có thể xuất hiện lần nữa hay không, La Chinh cũng không có nắm chắc cho lắm.
Lò luyện khổng đồ phiêu du, lặng lẽ lơ lửng trong đầu, không có bất kì một động tĩnh gì. Tâm thần của La Chinh dần dần tiến tới gần, cố gắng đánh thức lò luyện kia.
Thế nhưng, sau khi vòng vo quanh lò luyện hai vòng, vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
“Phải làm sao mới có thể thức tỉnh cái lò luyện này đây?”