Bách Luyện Thành Thần

Chương 181 : Ra mặt giúp huynh

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Mạc Xán bĩu môi, hắn đã biết trước là nếu trở lại Mạc gia thì sẽ bị những kẻ này lạnh nhạt giễu cợt. Từ nhỏ hắn lớn lên ở Mạc phủ, đã chịu đủ các loại khinh bỉ và đãi ngộ không công bằng. Hắn vừa không có thực lực, vừa không có ai hậu thuẫn, vì vậy cho tới nay hắn đều nhẫn nhục chịu đựng.



Hắn vốn đã quen, thế nhưng đám La Chinh, Chương Vô Huyền và Chu Hiển thì không.



Quản gia kia là cái thá gì? Cùng lắm cũng chỉ là hạ nhân Mạc phủ mà thôi, bởi vì leo lên được vị trí quản gia mà dám nói như vậy?



Trong đó người có phản ứng lớn nhất là Chương Vô Huyền, bởi vì trong Chương gia, chưa từng có hạ nhân nào dám nói như vậy ở trước mặt chủ nhân. Chương Vô Huyền nhíu mày một cái, nói với Mạc Xán: “Mạc Xán, hạ nhân Mạc gia các huynh đều là cái loại đức hạnh này?”



Mạc Xán cười cười, đang định trả lời, nhưng không nghĩ tới lão quản gia kia lại nghe thấy. Lão ta lập tức bất mãn. Lão vốn không coi Mạc Xán ra gì nên đương nhiên cũng sẽ không coi trọng bạn bè Mạc Xán dẫn tới: “Đức hạnh? Đức hạnh gì? Thằng nhóc mập mạp ngươi nói lại một chút ta nghe, ta là cái đức hạnh gì?”



Nhìn thấy dáng vẻ một mực tìm chết của quản gia, chân mày Chương Vô Huyền đã nhíu chặt lại.



Đừng thấy Chương Vô Huyền bình thường luôn có vẻ rất hiền lành chất phác, nhưng thực sự chọc giận hắn thì sẽ có phiền phức rất lớn. Nếu Chương Vô Huyền thật sự bùng nổ, ngày hội tụ của Mạc phủ thành Bắc hôm nay cũng khỏi cần làm nữa. Chỉ cần điều mấy người bất kỳ từ Chương gia qua đây là có thể chỉnh hết một lượt cả Mạc gia từ trong ra ngoài!



Nhưng Chương Vô Huyền vẫn nhịn được. Dù sao hôm nay hắn cũng được Mạc Xán mời tới, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nói gì thì cũng phải để lại mặt mũi cho Mạc Xán.



Lúc này vẻ mặt của Mạc Xán cũng vô cùng áy náy. Hắn biết thân phận Chương Vô Huyền, người ta chính là tam thiếu gia của Chương gia, khiến hắn phải chịu thiệt cùng mình ở trong nhà thế này, thật sự không nên. Cho nên Mạc Xán luôn hòa nhã suốt thời gian qua nay lại quát lớn với quản gia kia: “Khúc quản gia! Những người này đều là bạn bè của ta, hãy tôn trọng!”



Khúc quản gia nọ cười khà khà: “Tôn trọng? Vì sao phải tôn trọng ngươi, ngươi có tư cách gì...”



Khúc quản gia mới nói được nửa câu, những lời còn lại không thể thốt ra được nữa.



Lão cảm nhận được một cảm giác hết sức nguy hiểm, cái loại cảm giác giống như bị mãnh thú hung dữ nhất nhìn chằm chằm, làm cho lão rợn cả gai ốc.



Khúc quản gia sắc mặt trắng bệch, dè dặt quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của La Chinh.



La Chinh chỉ dùng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn lão chằm chằm, đồng thời phóng một phần linh hồn ra ngoài, hình thành một luồng uy áp linh hồn.


“Tam thúc của huynh cũng thật đáng giận, chẳng lẽ các trưởng bối khác trong gia tộc cũng không nói gì?” Nghe Mạc Xán nói xong, Chương Vô Huyền lắc đầu, sắc mặt lại càng oán giận.



Nếu là bình thường, phụ thân Mạc Xán chết, hắn vốn là con trai gia chủ mà nay lại mồ côi, người trong tộc đáng lẽ càng phải đối đãi tốt hơn. Nhưng Mạc gia lại hoàn toàn ngược lại, không chỉ không chăm sóc chu đáo, mà nếu có cơ hội, sợ là cũng muốn đá hắn ra đường, trục xuất khỏi gia tộc luôn cho rồi.



Mặt Chu Hiển cũng tức giận: “Loại gia tộc không niệm tình thân này khiến người ta cực kì ghê sợ!”



La Chinh uống một chén trà xong, lập tức từ tốn nói: “Khà khà! Đã như vậy, chúng ta giúp Mạc Xán huynh ra mặt, coi như là danh chính ngôn thuận rồi. Giả sử một lát nữa những người đó thực sự không biết tốt xấu, bọn ta gây náo loạn một phen, Mạc Xán huynh có ý kiến gì hay không?”



Cảnh ngộ của Mạc Xán rất giống với La Chinh. Hai người đều thất thế sau khi cha mất. Lúc này La Chinh đã quyết định, chắc chắn phải giúp Mạc Xán lấy lại danh dự.



Thấy dáng vẻ ba người vẻ đều đầy căm phẫn, Mạc Xán lắc đầu nói: “Ba vị coi ta như huynh đệ, tốt xấu gì Mạc Xán ta vẫn hiểu rõ. Nếu như ba vị huynh đệ chịu ra mặt giúp ta, Mạc Xán ta đương nhiên là vô cùng bằng lòng.”



Chương Vô Huyền cười khà khà: “Nếu Mạc Xán huynh không ngại, vậy là được rồi. Nếu thật sự nháo ầm lên, chỉ một Mạc gia, chắc hẳn ta vẫn lo được!”



Thực ra dựa vào tâm tư của Chương Vô Huyền, nếu là trước kia chắc chắn sẽ không chịu làm loại chuyện như vậy.



Vì dù chỉ là một Mạc gia nho nhỏ của thành Bắc nhưng vẫn là sĩ tộc, Chương Vô Huyền cũng không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà đi đắc tội với Mạc gia.



Không phải vì Chương gia hắn sợ Mạc gia. Trên thực tế, loại sĩ tộc sa sút này chẳng đáng là gì ở trong mắt bảy đại sĩ tộc và Chương gia hắn. Thế nhưng người Chương gia làm việc gì cũng có một nguyên tắc, việc không có lợi sẽ không làm, vô duyên vô cớ đắc tội Mạc gia, đây chính là làm ơn mắc oán.



Nhưng lúc này đây, Chương Vô Huyền lại có một lí do.



Sau khi quan sát, Chương Vô Huyền nhận thấy La Chinh chắc chắn là một đối tượng đầu tư đáng giá.



Dựa vào trực giác của mình, hắn cảm thấy tương lai sau khi La Chinh trưởng thành, tiềm lực sẽ gần như là vô hạn.



(1)Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.